Bạn làm nhiều bộ tịch, bạn ưu chiều chuộng và gian sảo, nịnh bợ là bạn nguy hiểm. Người quân tử hòa mà không đồng, kẻ tiểu nhân đồng mà không hòa. Người quân tử yêu cầu chính là bản thân, kẻ tiểu nhân yêu cầu chính là mọi người. Phu xướng phụ tuỳ = Chồng lên tiếng Vợ đáp lời, chỉ sự hòa hợp trong mối quan hệ vợ chồng, đàn ông làm chủ, phụ nữ theo đó mà trợ giúp chồng. Phủ thủ thiếp nhĩ = Hèn hạ luôn tuân phục kẻ khác, không dám phản ứng trước sự sai trái của cấp trên. Một thân quần áo và đám trang sức bằng bạc lung linh đầy trên người nàng khắc thật sâu vào đáy mắt của nhóm tiểu nha đầu, không ít người lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen ghét. Có lẽ do thấy mặt Trương ma ma lộ ra nụ cười, cũng có thể do thực sự tò mò không hiểu quy củ nên có người cẩn thận hỏi: "Ma ma, đó là cô nương nào trong phủ sao?" Phu Quân, Làm Ơn Để Ta Yên! Romance Comedy Cổ Đại Manhua Truyện Màu. Truyện tranh Phu Quân, Làm Ơn Để Ta Yên! được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại NetTruyen. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ NetTruyen ra các chương mới nhất của truyện Phu Quân Nơi này gần giống như thư viện ở địa thành, bất luận là phu tử hay tàng thư đều là những thứ làm cho các học sinh ở hương trấn xung quanh Lâm Thanh hướng tới. Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Diêu Tiên Y hay được gọi là Tiên Y, ban đầu là một nha đầu tam đẳng trong phủ Kim gia. Mẹ nàng là Trần ma ma nhất đẳng bên người Đại phu nhân, có thể coi như là hô mưa gọi gió trong phủ. Cây cao thì bóng cả, dù làm nô tỳ nhưng sinh hoạt của Tiên Y cũng trôi qua nhẹ nhàng, nàng hiếm khi phải làm những việc nặng nhọc khổ sở. Mẹ nàng và bản thân Tiên Y đều là người thiện lương, tuy có vận dụng chút thủ đoạn nhưng cũng để cuộc sống của mình dễ thở hơn, không làm hại người này, Tiên Y tự nhận mình may mắn có được dung mạo khá đẹp, nhưng từ khi nàng diện kiến Kim Phong Hoa, chữ “đẹp” này chẳng khác gì “hàng fake”.Kim Phong Hoa thân là nam tử nhưng lại có gương mặt hại nước hại dân, tuấn nam mỹ nữ ở gần hắn cũng phải xấu sở hữu dung nhan dụ hoặc như nữ nhân nhưng không ai thấy gương mặt đó đặt trên Kim Phong Hoa có gì không phù hợp, dù ở cổ đại lạc hậu nhưng vẻ đẹp phi giới tính của hắn cũng được công nhận....Tên Kim gia đều có chữ Mộc, Tam thiếu gia lại được đặt Phong Hoa, vừa nghe là thấy ý trào phúng. Ban đầu, mẫu thân hắn là vợ cả của Kim lão gia, nhưng vì chút tiền đồ mà ông ta không hề do dự vứt bỏ người cũ, thành gia lập thất với thê tử mới giúp ích cho mình trên đường làm thân từ vợ cả bị biếm xuống vợ lẽ, thân phận Kim Phong Hoa từ con dòng chính cũng trở thành con dòng thứ. Mà ở Phái quốc bọn họ, con vợ lẽ vốn chỉ là một món đồ chơi, bị hành hạ, mang đi trao đổi như những món hàng hóa vô tri cũng không có gì là Y thấy Kim Phong Hoa bị Đại thiếu gia lưu manh đùa giỡn, kìm lòng không đặng mới giải vây cho hắn. Nàng không ngờ chỉ một câu nói này đã rẽ lái tương lai của hai người vào hướng đi hoàn toàn mới.…Kim Phong Hoa từng chết một lần, đời này trọng sinh hắn vô cùng cẩn thận. Rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian khi hắn sống lại đều không thay đổi nhiều, ví dụ như mẹ hắn chết, ví dụ như hắn vẫn là đại ma đầu giết người,... Nhưng Tiên Y lại là một sự kiện ngoài ý muốn, cực kỳ ngoài ý muốn. Theo ký ức kiếp trước, lẽ ra nàng là người bị hắn giết đầu tiên, hẳn là chôn thây dưới lòng đất lạnh lẽo từ lâu nhưng đời này hắn quen biết nàng sớm một chút, đối với Kim Phong Hoa, Tiên Y chính là định mệnh không biết đầu tìm tới nha đầu kia đơn thuần chỉ là tò mò, đúng là một phần vì lời mẹ trăng trối nên hắn mới giữ nàng lại. Vậy mà Kim Phong Hoa lại phát hiện, chỉ cần Tiên Y ở bên hắn, vận mệnh của hắn có thể chậm rãi khác với kiếp trước. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland…Cả nhà Tiên Y hy sinh vì chủ tử mà bạc mệnh đi sớm, kết quả thì sao? Nếu không có Kim Phong Hoa nhúng tay vào, chỉ sợ nàng đã sớm bị Đại phu nhân đẩy vào hố lửa tự sinh tự Phong Hoa không có nhiều lòng lương thiện nhưng hắn đã dốc lên người Tiên Y đến ba lần, lần đầu là cứu nàng, lần hai là cưới nàng, lần ba là dạy nàng. Từ những ngày đầu tiên sống lại hắn đã luôn kiên định trên chính con đường của mình, không ai cản được bước chân hắn. Nếu có thể tiến bước thêm hắn không ngại vứt bỏ bất kỳ kẻ nào, trừ Tiên Y, hắn giờ đây lại hy vọng nàng có thể đuổi kịp bước chân với một người kiếp trước chẳng biết họ tên, hình bóng nàng như được gột rửa ngày càng rõ ràng. Hắn đã rõ dung mạo nàng, hiểu tấm lòng nàng, cảm nhận được sự ấm áp đến từ nàng. Hắn từng được giáo dục phải loại bỏ hết những người có sức ảnh hưởng với mình, không được có bất cứ nhược điểm nào. Nhưng giờ hắn sao hạ thủ được nữa?Nàng là của hắn, cả đời này hắn muốn phóng túng tất cả dục vọng của bản thân, giữ chặt nàng trong tay, không dám phá nam sắt thép Kim Phong Hoa lần đầu động tâm, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô, tự bắt mạch tưởng mình bị hạ độc, đứng trước Tiên Y mà mặt đỏ phừng Tiên Y chỉ hận không thể cắn hắn một cái, rõ ràng là ma đầu giết người như ngóe thản nhiên hủy thi diệt tích lại còn giả vờ thẹn thùng ngây thơ cái rắm!Tuy Tiên Y còn e sợ đại biến thái Kim Phong Hoa, hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng nàng nhưng từ những tháng ngày chung sống hòa thuận, hai người đã dần có chuyển biến mới. Lúc này cả hai người đều chưa rõ, có đôi khi thử dung túng nhau sẽ trở thành tiền đề để bọn họ có thể chậm rãi thấu hiểu đối phương, càng ngày càng tiến gần về phía tương lai màu hồng phấn.***Nữ chính Tiên Y là một vai khá phổ thông, phổ thông ở đây không có nghĩa là xấu. Nàng xinh đẹp, lương thiện, khá thông minh, lại còn hết mực yêu thương, trân trọng gia đình, sẵn sàng liều mạng để bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi tác giả có buff cho nam chính nhưng vẫn biết giới hạn, trọng sinh nhớ được đề thi khoa cử cũng không phải lúc nào cũng on top, thiên tài IQ phong của tác giả vừa kể vừa tả nó cứ dài lê tha lê thê, ít cũng phải sau 20 chương đầu nam chính mới được lên sân, âm mưu gia đấu trước đó cũng không có sóng gió lớn gì mấy. Phần tác giả tô đen nhất trong truyện có lẽ là khi Kim Phong Hoa vào cung và bị hãm hại, mang danh xấu muôn đời. Nhưng mà mình không muốn đề cập quá nhiều vì không đầu không đuôi thì khó hiểu, còn trình bày rành mạch sẽ hơi dài dòng một chút. Chẳng bằng các bạn tự tìm hiểu thì hơn ^^Kể ra Kim Phong Hoa cũng khá bất hạnh, thoát được một Kim gia Kinh thành lại phải dấn thân vào một Kim gia Hoành thành. Mà gia tộc lớn thì nào có chuyện không đấu đá, không chỉ chống giặc ngoài còn phải phòng địch trong. Hắn từng bước đi trên con đường làm quan, thâm nhập vào Hoàng cung lấy lại những gì đáng lẽ ra thuộc về hắn. Báo thù là do oán hận của kiếp trước, còn Tiên Y lại là phúc phần kiếp này của hắn, hắn sẽ luôn che chở nàng, Tiên Y chỉ có thể thuộc về mình nói nhân sinh kỳ lạ, chỉ với một sợi tơ hồng mỏng manh đã kết duyên phu thê cho Tiên Y - Phong Hoa, hắn và nàng không còn là hai người, mà là một chỉnh ra đọc truyện cổ đại, nhất là trạch đấu đều cần có đức tính kiên nhẫn cao mà mình thì hơi thiếu nên đọc có chút buồn ngủ Căn bản vì những phần tương tác giữa nam nữ chính rất là đáng yêu, có thể cảm nhận được rõ ràng từng chút rung động của những người vốn không có lòng tin vào ái tình. Cơ mà những âm mưu kế sách tranh đấu của truyện mới thật sự nặng nề và khó ngấm với những ai không thế mình khuyên những bạn nào thật sự yêu thích thể loại trạch đấu gia đấu hãy nhảy hố nhé, biết đâu bạn lại bị “bánh cuốn” bởi nàng Tiên Y xuyên không và chàng Kim Hoa trọng sinh thì sao ạ ^^_____*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Thanh ViệtTiên Y kể chuyện ngoại viện cho Đại phu nhân nghe, còn kể lại một hai sự việc nhỏ thú vị nghe từ ma ma gác cửa, tâm tình Đại phu nhân rất tốt, còn đặc biệt sai người đem chuỗi vòng tay mã não cho Tiên Y, lúc này Tiên Y mới theo chân Tú Châu ra khỏi chính phòng. Tiên Y ra ngoài cũng không về nhà ngay mà đứng nói chuyện với bọn nha đầu đang chờ ở ngoài và hai nha đầu nhị đẳng, nhìn rất vui vẻ hoà hợp. Theo quy định, Đại phu nhân chỉ có hai nha hoàn nhất đẳng và hai nha hoàn nhị đẳng, ma ma thiếp thân cũng chỉ có hai người, còn lại là các tiểu nha đầu. Tiên Y đang nói chuyện với hai nha hoàn nhị đẳng Tú Châu và Thuý Châu, đều làm việc ngoài chính phòng mà không được vào nội viện. Còn hai đại nha đầu thiếp thân Xuân Cảnh và Thu Cảnh đều hầu hạ bên người Đại phu nhân, đương nhiên đãi ngộ hàng tháng của nhất đẳng và nhị đẳng cũng khác trưa, bọn nha hoàn nhị đẳng đều ra ngoài làm việc, Tiên Y không được gọi đến hầu hạ nên đến thiên phòng dùng điểm tâm. Đến khi Trần thị bước từ bên ngoài vào, nàng mới dùng khăn lau tay, mỉm cười đi qua.“Còn đói bụng không, mau về nhà ăn một chút đi.” Trần thị kéo nữ nhi nhìn từ trên xuống dưới, sờ vào chuỗi vòng mã não, ôn nhu Y lắc đầu “Phu nhân đang ngủ trưa ạ?”Trần thị gật đầu, vuốt mái tóc trên đầu nữ nhi cho thật gọn gàng mới nói “Con đợi ở đây một chút rồi cũng trở về nghỉ ngơi đi, buổi chiều phu nhân muốn xuất môn, chắc sẽ không gọi con đến hầu hạ nữa.”Tiên Y đáp lời, nhìn xung quanh không có ai liền nhỏ giọng tò mò “Hôm nay Lão thái thái lại không nể mặt Đại phu nhân ạ?”Trần thị gõ nhẹ lên mũi con gái, làm bộ không vui nói “Đừng hỏi lung tung, không cẩn thận lại ăn gậy đấy.”Tiên Y không sợ, làm nũng nói “Nương, sao con lại không biết nặng nhẹ chứ, nói cho con nghe đi, dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta.”Trần thị đương nhiên biết tính con, hơn nữa hôm nay cử nó đi xem tiền viện cũng không có bất mãn gì, liền biết nữ nhi là người biết phân nặng nhẹ. Hơn nữa nói cho con bé biết chuyện hôm nay cũng phòng ngừa con bé không hiểu tâm tình của Đại phu nhân mà chọc vào làm phu nhân không vui. Kéo nữ nhi đi vào phòng trong của thiên phòng, Trần thị cẩn thận tra xét bốn phía, rồi mới nhỏ giọng nói với con mình “Hôm nay lão thái thái lại sờ tới phu nhân, nói hôm trước phu nhân mời người khác tới ngắm hoa quá tiêu hoang lãng phí.”Tiên Y hiểu rõ, trước giờ lão thái thái và phu nhân không hợp tính nhau, phủ Kim Ngoại lang nhìn từ bên ngoài thì phú quý, nhưng thật ra Kim ngoại lang chưa từng thi đậu bảng vàng, cũng chỉ là nhi tử của địa chủ giàu có ở huyện Lâm Thanh, lão thái thái cũng chỉ là một phụ nhân nhà giàu. Nhưng Đại phu nhân lại khác, bà ta là út nữ của Hộ bộ Thượng thư đương nhiệm, Trần gia lại là gia tộc bậc nhất kinh thành, cho dù là thân phận hay địa vị đều không thể cùng một đẳng cấp với loại địa chủ như lão thái thái. Lại nói hoa yến lần trước là Đại phu nhân muốn giúp trượng phu tạo lập mối quan hệ trên quan trường nên kết giao nói chuyện cùng một số phu nhân khác. Nhưng trong mắt lão thái thái, Đại phu nhân lại là một người nhàn rỗi không có việc gì làm nên lãng phí tiền bạc mua vui, vì thế mẹ chồng nàng dâu liền xung đột. Tiên Y đoán do tiếp nhận tư tưởng và giáo dục khác nhau nên mẹ chồng nàng dâu sẽ còn xung đột dài dài trong tương lai.“Chiều mai Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia sẽ từ trường học trở về, con nên tránh đi chỗ khác.” Trần thị thấy không có ai nên dặn dò con thêm vài Y không ngại phiền vội vàng đáp lời. Mẫu thân nàng luôn luôn nổi bật với trí thông minh, nói qua về việc của nàng một chút, nàng vừa mới 10 tuổi, mẫu thân đã chú ý không cho mình tiếp xúc quá thân cận với các thiếu gia vì bà không muốn để con mình bị người ngoài bàn tán. Sau này bà sẽ tìm một gã sai vặt hoặc quản sự để kết thông gia, tuy ngoài mặt Tiên Y làm bộ như không hiểu nhưng lại rất tán thành ý của bà. Nàng xuyên qua năm thân thể này 5 tuổi, từ 7 tuổi nàng đã vào nơi này làm việc, ở hậu viện phủ ngoại lang tám năm nàng đã nhìn thấy rất nhiều thông phòng và di nương tới tới lui lui, nhưng cuối cùng cũng không ai đọ được với phu nhân, chỉ có thể nơm nớp lo sợ sống dưới thủ đoạn cao cường của bà ấy. Ngoài mặt là vinh hoa phú quý, nhưng chua xót bên trong nào ai thấy, mà nàng thì không muốn sống như là người thực tế, nàng biết mình không thể giống các nhân vật nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết kiếp trước đã đọc. Ở nơi này tám năm, đã từng nghe thấy xem qua, nàng cũng có hiểu biết nhất định với hoàn cảnh bên ngoài. Ở thời đại phong kiến này, nô tỳ trong phủ quan chức như phủ ngoại lang có thân phận cao hơn dân đen, nhưng khế ước bán thân lại ở trong tay gia chủ tương đương với việc số phận bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Thuế má, thiên tai, ốm đau hay bất cứ một việc ngoài ý muốn nào cũng có thể phá huỷ một gia đình bình thường. Tiên Y cũng từng nghĩ mình sẽ làm việc đồng áng, nhưng việc đó lại quá nặng nhọc. Nàng luôn tin rằng mình không phải nữ chính toàn năng nên cũng không thể thực hiện được việc buôn bán khi còn nhỏ tuổi. Hơn nữa dung nhan nàng khá thu hút sự chú ý, nếu không có một tấm đệm lưng thì nàng khó có thể sống tốt sau khi thoát kiếp nô trong thời đại như vậy, Tiên Y tự nhận kiếp trước mình chẳng phải nữ cường thiên tài, hay nhà giàu tâm cao khí ngạo. Đối với dạng nữ chính trong tiểu thuyết có phong độ nhẹ nhàng, có tài có sắc lại có nam nhân quyền lực ngập trời che chở thì nàng luôn khịt mũi coi thường. Hạng người gì thì phải ở vị trí của hạng người đó, chuyện bay lên cành cao không phải không có, nhưng nguyên nhân sâu xa của nó rất phức tạp. Nói đến chuyện lợi ích và địa vị, chuyện tình yêu gì đó chỉ là thú vui lúc nhàm chán của kẻ có tiền. Đối với việc lựa chọn trượng phu tương lai, Tiên Y luôn nhất trí với ý của Trần thị, nàng chỉ muốn gả cho nhi tử của một quản sự tiền viện nào đó. Tốt nhất người đó còn có thể ra ngoài làm chưởng quỹ, vậy thì nàng sẽ không phải hầu hạ trong phủ, đằng sau còn có người giúp đỡ. Nàng còn nghe mẫu thân nói qua những nương tử của chưởng quỹ cũng có thể ở lại trong viện, mua một, hai nha hoàn hầu hạ mình, tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng coi như có của ăn của để. Hơn nữa mẫu thân nàng cũng là người hầu bên cạnh Đại phu nhân, phu gia nhà chồng sẽ không dám tuỳ tiện làm khó nàng, đây là con đường hôn sự tốt nhất với nàng.“Sáng mai con đến gặp Đại phu nhân sẽ trở về nhà ngay.” Tiên Y cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều do Đại phu nhân sinh ra, hiện tại đều đi học ở trường. Đại thiếu gia đã 16 tuổi, nghe nói Đại phu nhân đang cố gắng thu xếp hôn sự cho hắn.“Con hiểu chuyện như vậy rất tốt, nương có thể yên tâm về con.” Trần thị thực vui mừng, bà biết rõ trong viện phu nhân có rất nhiều nha đầu ôm tâm tư với hai vị thiếu gia, cả ngày vọng tưởng sẽ bay lên cành cao, May rằng nữ nhi đồng lòng với bà, chỉ cần qua hai ba năm nữa nữ nhi sẽ đến tuổi cập kê, sau khi con bé lấy chồng, cho dù bà nhắm mắt vẫn yên Y cọ người vào người mẫu thân, khi nàng 2 tuổi, cha nàng cứu lão gia một mạng. Ông và Trần thị đều là người hầu ở nhà thân mẫu được Đại phu nhân mang theo làm lễ vật hồi môn, hơn nữa trước khi được đi theo làm nha hoàn hồi môn bà đã hầu hạ trong phòng mẫu thân Đại phu nhân là Trần phu nhân và rất được bà ta coi trọng, còn đặc biệt ban cho họ Trần. Vì thế Trần thị cố gắng giúp Đại phu nhân đứng vững gót chân trong phủ ngoại lang, bảo vệ Đại phòng. Nhiều năm trôi qua, Đại phu nhân sinh được hai nhi tử, hai nữ nhi, tuy rằng mỗi ngày đều không vui vì phải đối phó lão thái thái nhưng cuộc sống của Đại phu nhân cũng coi như cá gặp nước. Vì thế bà cũng rất kính nể và coi trọng Trần ma ma, đó cũng là nguyên do địa vị của Tiên Y khác những người biệt mẫu thân, Tiên Y đi men theo đường nhỏ về tiểu viện nhà mình. Vừa mới vào cửa đã nhìn thấy A Bích của phòng giặt giũ thẹn thùng đi từ bên ngoài vào, Tiên Y cười chào hỏi, sau đó lấy y phục dơ trong phòng ra giao cho A Bích. Nhìn nàng ta ra khỏi cửa, Tiên Y không khỏi thở dài. Đây đều do cấp bậc, tuy cùng là nô tỳ nhưng Trần thị là nhất đẳng ma ma, vì vậy trong nhà nàng có rất nhiều nha hoàn, cũng có người chuyên môn phụ trách y phục, không lo bếp núc, họ chỉ cần phục vụ Đại phu nhân tốt là phòng, Tiên Y tháo chiếc vòng mã não trên tay xuống cất vào hộp trang điểm, mấy năm nay Đại phu nhân thưởng cho nàng lẻ tẻ cũng đã chất được thành hai hộp, tuy phần lớn chỉ là đồ bạc nhưng như vậy cũng đã là người có gia sản giàu có trong phủ ngoại lang lịch sử nơi đây, ban đầu chỉ có Chu quốc, nhưng từ rất lâu về trước đã bị chia ra, biến từ một quốc gia rộng lớn thành mười mấy vương quốc nhỏ. Phái quốc là tiểu quốc tập trung ít khoáng sản nhất, cho nên từ Hoàng cung đến nhà triều thần, vàng bị biến thành một món đồ xa xỉ. Ở trong nhà một số quan viên, bạc ròng đã tính là quý giá, có người cả đời còn chưa nhìn thấy vàng bao giờ. May mắn rằng Phái quốc ngoài đất đai phì nhiêu còn có rừng có biển có hồ. Tuy rằng ít núi đồi nhưng những lúc các quốc gia khác náo loạn vì nạn đói, Phái quốc lại không lo cơm áo, cũng coi như là đầy đến phòng bếp ăn cơm, Tiên Y rửa mặt một chút liền bò lên giường mình, đánh một giấc thật Y không có chức vụ cố định, tuy nói là theo mẫu thân học quy củ, lãnh lương tam đẳng nhưng nha hoàn tam đẳng luôn làm việc vẩy nước quét nhà hoặc chạy việc, những việc này không tới phiên nàng làm. Ngay cả lần này Trần thị bảo nàng đến tiền viện xem một chút đều do sợ nàng nảy sinh tâm tư không tốt, cũng để cho vị Đại phu nhân có tính đa nghi nhìn thấy. Buổi sáng không được Đại phu nhân gọi nàng cũng rất ít đến chính phòng, đa phần luyện chữ ở trong phòng đọc sách, hoặc thêu thùa để giết thời qua Trần thị không về, Tiên Y cũng đã quen với tình huống này rồi. Vì là tâm phúc của Đại phu nhân nên mẫu thân nàng chẳng những phải bầu bạn với Đại phu nhân ban ngày mà còn phải trông cửa cho bà ta ban đêm. Tiên Y còn nhớ rõ lúc mình còn nhỏ, Tiên Y luôn sống cùng với mẫu thân ở tiểu viện bên cạnh viện Đại phu nhân. Nhưng khi nàng dần dần lớn lên, bản thân Trần thị cũng là người chú trọng quy củ, nàng và mẫu thân liền dọn khỏi chính viện, ra ở tiểu viện hạ nhân được cấp, may mà địa vị của mẫu thân nàng cao nên nàng cũng không phải ở chung với người nay Tiên Y cứ nghĩ do hai vị thiếu gia trở về nên Đại phu nhân sẽ không gọi mình qua. Nhưng không ngờ vừa dùng cơm sáng xong thì một nha đầu tam đẳng đã tới gọi, nói là Đại phu nhân tìm có việc. Tiên Y không dám chần chờ, vội thay quần áo, khoá phòng đi đến chính phòng.*Chuỗi vòng mã não Văn Một người xuyên không, trở thành nữ nhân vô dụng bậc nhất bị nam phụ giết chết ở kiếp người bi phẫn trọng sinh, kiếp trước là nam phụ đấu với nam nữ chính đến khi hết truyện thì không cam lòng mà tắt muội vô dụng quanh quẩn đi tìm lương duyên lại rơi vào tay độc nam phụ, độc nam phụ luôn đi tìm cách báo thù lại ngã vào hũ mật của tiểu muội vô nắm tay nhau đi tới phía trước, tiểu muội vô dụng phát hiện, truyện trạch đấu kịch liệt đã biến thành truyện điền văn sủng ngọt từ khi nào thế?Truyện hư cấu, không cần chứng thực, nam chính trọng sinh, không thích chớ nhảy dung nhãn Xuyên qua thời không, kiếp trước kiếp này Editor Thanh Việt Nói đến chuyện này, Đại phu nhân rất đồng cảm, nếu không Chu di nương từ đâu tới, sinh ra lão tứ như thế nào? Nhưng bà ta cũng biết làm mẫu thân và làm bà bà là hai việc khác nhau. Dù bà ta chịu khổ ở chỗ lão thái thái phải chăm lo cho thiếp thất, nhưng bà ta cũng không ngăn nhi tử mình nạp thông phòng, chơi mấy loại nha đầu. Chỉ cần đừng quá khác người thì bà ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua việc lão đại bắt nạt đám con trắc thất, dù sau này đại tức phụ vào cửa cũng gặp phải tình huống giống nữ nhi bà ta thì bà ta cũng sẽ ra lựa chọn như bà thông gia. Bà bà tức phụ là kẻ địch trời sinh, rất hiếm hoà hợp với nhau, nhưng bà ta cũng không nói những lời này trước mặt nữ nhi. “Con cũng đừng tức giận mà hại thân, nếu thật sự quá khó sống thì nương và cha con nói chuyện cùng công công con nhé?” Đại phu nhân cảm thấy bà bà của nữ nhi ứng xử rất bình thường, nhưng dù sao đây vẫn là nữ nhi mình, không khỏi có phần thiên vị trong lòng. Kim Xảo Linh xua tay, trấn an mẫu thân “Đây là chuyện của nữ nhân chúng ta, nếu tìm công công con, lúc con trở về sẽ sống không yên ổn, vẫn cứ nên để nguyên, mọi việc không thể hoàn toàn theo ý bà ta mà thôi.” “Con à, con như thế này…” Nhìn đôi mắt nữ nhi lạnh lùng, lòng Đại phu nhân tràn ngập đau xót, ôm nữ nhi gạt lệ “Đây chính là thói đời, chỉ có nữ nhân chịu khổ.” “Không sao, nhà ai mà chẳng có vài tiểu thiếp thông phòng, hiện giờ con cũng đã có con rồi. Hơn nữa Phái quốc chúng ta luôn coi trọng con dòng chính, cho dù bọn chúng sinh được nhiều con thì sao, đừng hòng lấy được một mái ngói của con con.” Kim Xảo Linh thư thái nói, dựa vào nương mình “Nhưng thân thể con bây giờ vẫn rất quan trọng, bà bà con lại muốn đứa thứ nữ trong nhà bà ta đặt chân vào nhà con, con không yên tâm lắm. Nếu bà ta muốn nạp thiếp cho tướng công cũng được thôi, nhưng phải nói một tiếng với con.” “Ý con là?” Đại phu nhân liếc mắt nhìn Xuân Cảnh một cái, Xuân Cảnh lập tức đi cùng nha đầu thiếp thân của Kim Xảo Linh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Đại phu nhân và Kim Xảo Linh. “Mẫu thân, con thấy Xuân Cảnh không tồi, người cho con được không?” Mắt nhìn Xuân Cảnh đã khuất sau tấm màn, Kim Xảo Linh nhỏ giọng hỏi mẫu thân. “Dù sao nó chỉ là một nha đầu, không có gì luyến tiếc, nhưng bà bà con cũng muốn đưa ả thứ nữ kia cho con rể.” Đại phu nhân chần chờ nói. “Thân phận chẳng là gì, ai mà không biết những thứ nữ trong nhà bà ta toàn là đồ chơi, sợ là còn không sạch sẽ bằng nha đầu phủ ta, nhưng mà…” Kim Xảo Linh kéo tay Đại phu nhân, tạm dừng một chút rồi hỏi “Nha đầu Tiên Tiên đã bao lớn rồi?” “Hình như một hai tháng nữa sẽ được mười bốn tuổi.” Đại phu nhân nhíu mày nhưng vẫn đáp. “Vậy cho nàng ta đi cùng con luôn đi.” Kim Xảo Linh hơi cúi người, tránh ánh mắt Đại phu nhân, không chút hoang mang nói. “Con bé mới mười ba tuổi thôi!” Đại phu nhân kinh ngạc, không đồng ý nói. “Nương cũng nói tính cả tuổi mụ qua hai tháng nữa thì nó cũng đã mười lăm, nếu đưa đến chỗ con để con nuôi hai năm là trung thành với con rồi, gương mặt nha đầu đó còn sợ không câu hồn được tướng công con sao?” Kim Xảo Linh cười lạnh, nhớ đến biểu tình của trượng phu khi nói đến thứ nữ nhà mẫu thân hắn lại không nhịn được bực bội trong lòng, mình cũng là nhất đẳng mỹ nhân nhưng khi cưới về lại không được hắn coi trọng. Vậy nàng ta liền nuôi một mỹ nhân trong phòng, để hắn xem được không sờ được, đến nỗi về sau luôn muốn nhìn thấy nha đầu này. “Đúng là làm bậy!” Đại phu nhân nhớ tới gương mặt Trần ma ma ân cần và bộ dáng Tiên Y ngọt ngào, liền lắc đầu nói “Không nói đến chuyện nuôi một tiểu hài tử như vậy có ích lợi gì, nếu tương lai hiền tức thật sự bị câu mất thì con hối hận cũng không kịp.” “Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi, chỉ cần không cho nó sinh nghiệp chủng là được, hơn nữa chơi đồ chơi nhiều cũng chán, thể nào hắn cũng sẽ lại tìm thú vui khác.” Kim Xảo Linh không thèm để ý nói, không hề nhớ đến chuyện trước khi nàng được gả đi đã từng cùng ăn chung chơi chung với Tiên Y. Ngay cả Đại phu nhân cũng cảm thấy không ổn, nhưng dù sao nữ nhi mới là miếng thịt trên người bà ta, tất nhiên vẫn thiên vị hơn. Nhưng Trần ma ma là phụ tá đắc lực của bà ta, còn vài lần thỉnh cầu bà ta cho mình được tự chọn hôn sự cho nữ nhi. Hơn nữa Diêu tổng quản cũng vì cứu lão gia mà mất mạng, nếu thật sự đưa Tiên Tiên đi làm quân cờ cho nữ nhi mình, sợ rằng người khác nhìn vào sẽ lạnh tâm. Có lẽ vì thấy Đại phu nhân do dự, hoặc Kim Xảo Linh cũng nghĩ Diêu Tiên Y quá nhỏ tuổi nên giọng điệu nàng ta mềm lại “Chuyện này tất phải thương lượng với Trần ma ma, lần này con chỉ mang Xuân Cảnh đi. Thôi chúng ta đi đến chỗ lão thái thái nào, đỡ phải nghe bà ấy giáo huấn.” Đại phu nhân thấy nữ nhi mình không kiên quyết với chuyện này, liền thầm thở phào, vô cùng vui vẻ đi cùng nữ nhi đến viện lão thái thái. Tiên Y hoàn toàn không hay biết mình suýt nữa bị người ta đóng gói đưa đi làm đồng dưỡng thiếp thiếp được nuôi từ nhỏ, nàng đứng canh ở ngoài cửa một lát thì vào thiên phòng chờ, không ngờ chẳng lâu sau bên ngoài đã truyền tới tin Đại phu nhân và Đại cô nương đi thỉnh an lão thái thái. Tiên Y thân phận thấp, lại không được truyền gọi nên nàng an tâm ở lại thiên phòng. Nhưng lát sau lại thấy Tú Châu vẻ mặt buồn bực đi từ bên ngoài vào, miệng mấp máy liên tục, hốc mắt đỏ ửng ẩm ướt, thường ngày hay đi cùng nha đầu Thuý Châu nhị đẳng nhưng hôm nay lại không thấy Thuý Châu đâu. Tiên Y khó hiểu, ngoan ngoãn rót cho Tú Châu chén nước rồi hỏi “Thuý Châu tỷ tỷ đâu?” “Nàng ta tốt số, được theo Đại phu nhân đến viện lão thái thái.” Tú Châu tức giận ngồi trên ghế uống nước, trong giọng nói toàn vị chua lòm. Tiên Y cũng thấy kì lạ, bình thường Đại phu nhân toàn mang theo mẫu thân nàng và hai Đại nha đầu, sao lần này lại đưa cả Thuý Châu. Nhưng nàng vừa định hỏi đã thấy Tằng ma ma đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt bà ta toàn ý cười, nhìn thấy Tiên Y lại lộ ra sắc mặt tiếc hận. “Hai nha đầu các ngươi lại còn chạy đến đây lười biếng.” Tằng ma ma ngồi xuống một bên tự rót nước, uống cho nhuận giọng mới nói. “Nhìn Tằng ma ma như sắp có chuyện tốt?” Tuy Tằng ma ma không được Đại phu nhân tin tưởng nhưng dù sao cũng là ma ma nhất đẳng, quản lí việc chính viện, Tú Châu cũng có chút nịnh bợ hỏi. “Cũng không hẳn. Cho dù tốt cũng không tới phiên ta.” Tằng ma ma dùng khăn tay phủi tro bụi trên vạt váy, liếc nhìn Tiên Y nói “Vì sao Đại phu nhân lại mang theo Thuý Châu tới viện lão thái thái à? Bởi Xuân Cảnh không đi nên nàng ta được hưởng phúc phận này.” Lòng Tiên Y nhảy dựng, tuy nàng có quan hệ không tồi với bọn nha đầu trong viện nhưng ấn tượng tốt nhất với Xuân Cảnh và Thu Cảnh, đặc biệt là Xuân Cảnh. Tính tình nàng ấy không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất trầm ổn, cũng rất trung thành với Đại phu nhân, đối xử với các nha đầu khác cũng rất hiền hoà. Quan trọng nhất là lòng dạ không tồi, không thích lượn lờ trước mặt các thiếu gia, nghe nói nàng ấy đã tính đến hôn phối cho mình, là ca ca hàng xóm của Xuân Cảnh, hai người quen biết từ nhỏ, chỉ chờ phu nhân ân điển là có thể làm tức phụ trong phủ. “Xuân Cảnh tỷ tỷ sẽ được đưa đi làm thiếp chỗ Đại cô gia?” Tú Châu cả kinh đứng lên, âm thanh lớn hơn. Nhưng Tằng ma ma cũng không để ý, gật đầu “Đúng là số mệnh, ngươi nhìn xem, đều làm nha đầu ở trong phủ, các ngươi chỉ có thể làm nha đầu, cùng lắm là làm tức phụ, ma ma, phải hầu hạ người khác cả đời nhưng về sau nàng ta chính là di nương trong phủ lang trung, chậc chậc…” Tiên Y nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Tú Châu toát ra ghen ghét bất mãn, ngày thường không nhìn ra, thì ra Tú Châu là người có lòng muốn làm chủ nhân. “Tiên Tiên à, ma ma đã nói ngươi rồi, nương ngươi mà chịu thấp đầu xuống, nếu không làm di nương của cô gia thì làm di nương của các thiếu gia cũng không tồi, không cần làm nô tài mặc cho người ta bóp méo cả đời.” Tằng ma ma vẻ mặt đau lòng nhìn Tiên Y, dáng vẻ ta chỉ muốn tốt cho ngươi. Tiên Y gượng cười, cũng không hỏi tiếp mà kiếm một cái cớ đi ra ngoài, đến gian khác của thiên phòng, chỗ đó là nơi các đại nha đầu ngủ nên rất an tĩnh. Chậm rãi đi vào trong, Tiên Y loáng thoáng nghe được tiếng thút thít bị đè nén, như là không muốn bị người khác nghe thấy. Tiên Y đứng bên cửa, do dự một lát, nàng có thể hiểu được tình cảnh của Xuân Cảnh. Rõ ràng thấy được tương lai tươi sáng ở phía trước, lại bị người ta mạnh mẽ dập tắt, chỉ sợ trong lòng nàng ấy đang sụp đổ. Tiên Y yên lặng đi ra, tuy quan hệ của nàng và Xuân Cảnh không tồi nhưng vẫn chưa tới mức làm hảo hữu có thể thổ lộ với nhau mọi thứ. Bây giờ nàng không giúp được gì cho nàng ấy thì tốt nhất cứ cho nàng ấy một không gian an tĩnh để phát tiết, ngày nào rồi cũng trôi qua, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Không muốn về nhìn mặt Tằng ma ma, Tiên Y trực tiếp trở về tiểu viện của mình, nàng không muốn chờ Đại cô nương sẽ nhớ tới nàng. Tiên Y cảm thấy nàng ta vô duyên vô cớ cản trở ngày tháng hạnh phúc của Xuân Cảnh, nếu nàng không thể giúp gì thì ít nhất nàng không muốn lấy lòng kẻ muốn bán người khác. Tiên Y trốn được nhưng Kim Phong Hoa muốn tránh cũng không được, nhìn trưởng tỷ bày ra vẻ mặt lễ độ ôn hoà trước sau như một, Kim Phong Hoa ngượng ngùng cười cười, lập tức trốn ra sau lưng Hàn di nương. Ai cũng nghĩ tính tình nàng ta thiện lương, luôn yêu thương đối xử với đệ muội dòng thứ, thậm chí có lúc còn giúp đỡ khi bọn họ bị trách móc. Ngay cả vài vị di nương cũng cảm kích nàng ta, biết Đại cô nương có thai, không ít người nghĩ thiện giả thiện báo. “Đứa con ngốc nghếch này, con cho người đã sa cơ những thứ tốt thế làm gì?” Đại phu nhân nắm tay nữ nhi, tim co lại đau đớn, bà ta luôn có hận ý với Hàn di nương, hận sao bà ấy không biết mất, hài tử trước đã bị sảy, không ngờ nữ nhân này lại có bản lĩnh mang thai thêm lần nữa, sinh hạ một nam hài. “Tính tình nương quá thẳng thắn.” Kim Xảo Linh nghiêng mặt, tuy rằng trên mặt vẫn nhu hoà, nhưng lời nói lại lạnh băng, không có chút độ ấm nào, “Con trắc thất là nghiệt chủng, nhưng nếu đã sinh ra thì nên sử dụng cho tốt, không thể uổng phí công lao dưỡng dục bọn chúng bao năm, dù gì cũng đã lớn như vậy, sao nương không nhịn một chút, chờ thời cơ chín muồi để sử dụng bọn chúng.” “Ý con là?” “Cho dù là triều đình hay trong cung, đừng nhìn bọn người kia cả ngày ra vẻ đạo mạo, thật ra vẫn luôn có tâm tư mà người khác không biết, đặc biệt là đối với thiếu nam thiếu nữ tươi mới… Phụ thân sẽ thăng bậc vào cuối năm, sau này sẽ không thể dựa vào nhà ngoại nữa.”-Thanh Việt Đại phu nhân là người có tư tưởng phong kiến nặng nhưng không quá độc ác, boss thật là Kim Xảo Linh, nếu ả ta mà có số vào cung thì đúng là tuyệt vời biết bao, co được giãn được. Editor Thanh Việt Đại cô gia có diện mạo thanh tú, cử chỉ văn nhã, nghe nói là người yêu thích thi hoạ, hay viết thơ từ. Nhưng nhiều tài hoa cũng khó tránh khỏi việc người nhà đặt nhiều kỳ vọng lên hắn, tuy hiện giờ còn trẻ tuổi nhưng cũng đã qua hai lần khảo thí. Tuy hai lần đều đứng hạng cao nhưng cuối cùng vẫn thi rớt, thậm chí bây giờ còn phải thi hương cùng đệ đệ của thê tử. May mà năm nay có ngoại lệ, mùa thu năm kia đã tổ chức thi một lần, mùa xuân năm ngoái lại tổ chức một lần, nhưng không biết có phải dạo gần đây tâm tình vạn tuế gia đang vui sướng hay không mà tự nhiên lại muốn tổ chức khai thi hương thêm một lần nữa vào xuân năm nay, gia tăng số lượng cử nhân để năm sau tiếp tục mở thi. Các gia tộc quan gia được nghe tin này trước nên bọn họ đã sớm xoa tay hằm hè chuẩn bị nhóm hậu sinh dự thi, hy vọng có thể thuận lợi thông qua khoa khảo năm nay. Nhị thiếu gia Kim Mộc Tầm vốn đang một lòng chuẩn bị cho kỳ thi hương, nếu không phải Đại phu nhân phái người tới thư viện gọi về sợ là đến bây giờ hắn vẫn còn đang khổ luyện đọc sách trong thư viện. Cho nên Đại cô gia dạo này được mời tới thư phòng Kim phủ, hai người nói chuyện cùng Đại lão gia đến quá trưa, vì thế Đại cô gia cũng ở lại dùng cơm. Các nam nhân đều ở tiền viện, đương nhiên nữ quyến không có cơ sở nào để tiếp xúc, Tiên Y buồn cười âm thầm quan sát Đông Cảnh, thấy nàng ta cả ngày không có tinh thần, héo hon như cây bệnh, không biết là không khỏe thật hay đang ngụy trang. Tiên Y đang quan sát người khác, không ngờ cũng có người đang nhìn mình mười bốn tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã rũ bỏ hơn nửa sự non nớt, ở trong thời đại này nàng cũng đã là một đại cô nương. Đại phu nhân đánh giá Tiên Y, vẫn do dự như cũ, nhưng Tằng ma ma bên cạnh cứ nhỏ giọng nói “Hiện giờ Xuân Cảnh đã có mang, Đại cô nương lại phải bảo dưỡng thân mình, nếu không quyết đoán nhanh chuyện này …” Đại phu nhân nắm chặt hai tay, nghĩ đến bà bà của nữ nhi, lại nghĩ đến nhà Trần ma ma, đầu càng đau, đành phải nói “Cũng không biết Linh Nhi bị làm sao, khăng khăng phải là nha đầu này, cũng không sợ đi qua đó sẽ có tai hoạ.” “Là Đại cô nương chúng ta tinh mắt, ngài nhìn một cái…” Tằng ma ma bĩu môi, cười nói. Đại phu nhân giương mắt nhìn lên. Tiên Y tươi sáng đứng đầu, bên cạnh là bộ dáng kia của Đông Cảnh, nhưng cũng không thể so sánh. Các nha đầu khác không phải là ngu ngốc, thì là lớn lên bình thường, hoặc như Tú Châu muốn trèo cao cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu thật sự tặng qua, Tú Châu chắc chắn sẽ làm phản. Đại phu nhân trầm mặc, không nói đồng ý hay không. Tằng ma ma lấy cớ rời khỏi chính phòng, đưa mắt nhìn Đông Cảnh một cái, cười cười rồi đi ra ngoài. Sau khi Tằng ma ma đi, Trần ma ma mới vào chính phòng, bà thấy Đại phu nhân đang tựa vào giường dưỡng thần nê không dám quấy rầy, đành đứng một bên chờ, thật ra Đại phu nhân vẫn chưa ngủ, chỉ là trong lòng bà ta không thấy dễ chịu gì, nghĩ đến chuyện làm khó bà ấy mấy ngày hôm nay, một lát sau mới phát ra giọng nói “Đã trở lại?” Trần ma ma chạy nhanh lại tiến lên hành lễ nói “Vâng, phu nhân.” “Nói sao rồi?” Trần ma ma tự mình tiếp đãi gã sai vặt của Đại cô gia để hỏi thăm tình huống của Đại cô nương bên kia, mặc dù hắn là nam tử không biết nhiều chuyện hậu viện, nhưng như vậy cũng tốt hơn không có tin tức gì. Trần ma ma nhìn biểu tình trong mắt đại phu nhân, nói “Hồi phu nhân, nghe nói gần đây Đại cô gia đều nghỉ trong thư phòng.” Đại phu nhân mở mắt ra, nghi ngờ hỏi “Không có người khác?” “Không có người khác.” “Thế bà bà của Linh Nhi cũng không có hành động gì sao?” Đại phu nhân nhớ tới bà ta thì tâm tình không thoải mái. “Vốn là có chút ý đồ, nhưng lại bị Lang trung đại nhân quát, nói là gây trở ngại Đại cô gia đọc sách. Nếu lần này còn không thi đậu nữa thì thông gia phu nhân phải chịu trách nhiệm.” Trần ma ma chỉ nghe nói câu trước, còn câu sau do chính bà nói, nếu phu nhân thật sự có so đo thì sẽ suy nghĩ tới lui. Quả nhiên Đại phu nhân ngồi dậy, cân nhắc một lát nói “Ta đã biết, chuyện này ta sẽ sai người khuyên bảo Linh Nhi, phải cho cô gia qua được thi hương, nếu không nhà chúng ta không đảm đương nổi trách nhiệm này.” Trần ma ma lén thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lên nói vài câu dễ nghe, làm thái độ của Đại phu nhân đối với bà hoà hoãn hơn một tí. Tất nhiên Tiên Y không biết mẫu thân mình đã suy nghĩ được biện pháp giúp nàng thoát một lần, nàng chỉ nghĩ đến việc Hàn di nương thật sự không ổn rồi. Nếu Hàn di nương thật sự mất, vậy có khả năng Kim Phong Hoa sẽ rời khỏi Kim phủ, đến lúc đó nàng sẽ không tìm được hắn để xin hỗ trợ. Bất đắc dĩ, nàng phải đến đó vào ban đêm, vừa Kim Phong Hoa cũng muốn đưa nàng đi chăm sóc Hàn di nương. Trên đường trở về, nàng nói ra hết những bất an bị đè nén trong lòng mấy ngày qua. “Ngươi thật sự muốn theo ta sao, hay chỉ muốn ta giúp ngươi giải quyết uy hiếp trước mắt?” Kim Phong Hoa đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, làm cho Tiên Y suýt nữa ôm hôn lưng hắn. “Nô tỳ…” Tiên Y vốn muốn nói chút lời khẩu thị tâm phi, nhưng ở dưới ánh trăng sáng, biểu tình của Kim Phong Hoa lại phá lệ trở nên thận trọng. Nàng không khỏi thở dài nói “Nô tỳ là người hầu của Kim phủ, Tam thiếu gia có thể rời nơi này không cần cố kỵ gì nhưng nô tỳ thì không được. Khế ước bán mình của nô tỳ và mẫu thân đều ở trong tay Đại phu nhân, nếu tuỳ tiện rời đi cùng người sẽ trở thành trốn nô, có thể thấy cuộc sống sau này sẽ…” “Nếu ta có thể lấy được khế ước của mẫu nữ ngươi?” Kim Phong Hoa không nhanh không chậm, như đang đặt giả thuyết. Tiên Y thấy hắn không tức giận, liền cười nói “Muốn như vậy cũng phải đến nha môn sang tên, không có ấn giám của Đại phu nhân, chúng ta vẫn là nô bộc Kim phủ.” “Chuyện đó ngươi không cần xen vào, ta chỉ hỏi, nếu ta có thể mang các ngươi đi, hoàn toàn theo đúng luật pháp, ngươi có bằng lòng không?” Kim Phong Hoa lại hỏi. Tiên Y nghi hoặc, bất giác để câu hỏi ra ngoài miệng “Nô tỳ chỉ là một nữ tử yếu đuối, vì sao Tam thiếu gia phải lo lắng như vậy?” Vậy mà Kim Phong Hoa lại thật sự cẩn thận suy xét một lát mới nghiêm túc nói “Nương ta thích ngươi.” “Nếu như vậy nô tỳ có thể ở lại đây chăm sóc Hàn di nương, lại nói hình như Hàn di nương rất thân cận với Bàn Đào. Sau này Tam thiếu gia đưa Hàn di nương ra khỏi phủ, chỉ cần có cơ hội nô tỳ chắc chắn sẽ qua thăm.” Tiên Y thành khẩn nói, nhưng dù Hàn di nương và Kim Phong Hoa có thể rời khỏi Kim phủ, nàng cũng sẽ không nguyện để cho Kim Phong Hoa vì mình mà tốn nhiều tâm tư. “Nương ta bà ấy… Sợ là không được. Dù ta nghĩ ra cách nào đi chăng nữa cũng không được, rất giống với khi đó…Chỉ là kéo dài được mấy tháng thời gian …” Kim Phong Hoa như đang rơi vào hồi ức, nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên ghé sát vào Tiên Y, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, như đang lẩm bẩm “Nhưng ngươi lại không giống vậy, ngươi rất kỳ quái, ngươi là ngoại lệ… Cho nên, dù không có nương ta, ta cũng muốn để ngươi lại bên người.” “Vì… sao?” Tiên Y bị loại hưng phấn và ánh mắt hoài nghi của hắn chiếu đến, trong lòng hoảng hốt. “Ta muốn nhìn một chút…… Rốt cuộc khi nào ngươi sẽ chết.” Quỷ dị, Kim Phong Hoa nói tiếp. Một cảm giác như có con rắn lướt qua từng đoạn xương của nàng rồi bò lên sống lưng, Tiên Y rùng mình một cái thật mạnh không cười nổi nữa. Thậm chí nàng hối hận, vì sao đã biết rõ người này không bình thường mà còn tới bảo hổ lột da. “Đừng sợ…” Kim Phong Hoa vươn tay vuốt ve sợi tóc của Tiên Y như đang vuốt ve sủng vật, thấp giọng nói “Thật ra ta chỉ hỏi một chút thôi, dù sao ngươi sẽ rất nhanh phải đi ra ngoài cùng ta thôi.” “Vì… sao?” Nhìn Kim Phong Hoa mang điệu bộ chắc chắn, Tiên Y nhịn không được ngẩng đầu lên hỏi. “Bởi vì ta chán.” Đôi môi mỏng phấn nộn của Kim Phong Hoa mím lại thành một đường thẳng tắp. “Cái gì?” Tiên Y cảm thấy mình như đang choáng váng, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Kim Phong Hoa. Lúc này Kim Phong Hoa lại đổi đề tài nói “Ta không thích người khác nhìn trộm đồ của ta, cho nên ngươi sẽ không đi làm tiểu thiếp của người khác. Còn mẫu thân ngươi, qua một thời gian nữa ta sẽ đưa bà ta đi nơi khác, ngươi chỉ cần đi theo ta thôi là được.” Như vậy chẳng phải là làm con tin sao? Nội tâm Tiên Y bùng lên một ngọn lửa giận, nhưng lại không dám hỏi lại. “Yên tâm, bởi vì nơi ta mang ngươi đi không thích hợp dẫn theo bà ấy. Nương ta cũng thích mẫu thân ngươi, cho nên ta sẽ không làm gì bà ấy, bà ấy chỉ cần thoải mái dưỡng lão thôi.” Cứ như Kim Phong Hoa biết rõ suy nghĩ của Tiên Y, khó được một lần giải thích như vậy. Tiên Y bị đề tài rời khỏi Kim phủ của hắn làm cho suy nghĩ hỗn loạn. “A! Thật là không thú vị…” Kim Phong Hoa không hề có dấu hiệu báo trước nào, ôm chặt Tiên Y phóng người lên, nhảy lên nóc nhà. Sau đó chỉ vào ngũ môn đại viện, trào phúng nói “Thoạt nhìn tráng lệ huy hoàng, thật ra vô cùng xấu xa.” Tiên Y cũng không nói gì giải thích, thật sự thì phần lớn nhà giàu đều là như thế. Mắt Kim Phong Hoa sáng lên, ôm Tiên Y chạy đến phố sau ngũ môn. Tiên Y không dám phản kháng, chỉ có thể ôm cổ Kim Phong Hoa, cảm nhận được từng cơn gió mang theo hơi lạnh trong đêm, phát hiện Kim Phong Hoa hạ xuống cực vững, khinh công phi thân cũng không lay động. Nàng chỉ cảm thấy cảnh đêm như đang lùi về sau, bất giác thân mình lại thấy không khỏe, nàng chậm rãi thả lỏng lại. “Đây là…” Tiên Y không quen thuộc phố sau lắm, nhưng dù gì cũng đã tới. Nơi này là địa phương nơi bọn hạ nhân Kim phủ ở, phần lớn là các hộ gia đình nên không thích hợp ở lại hậu trạch Kim phủ. “Ngươi nhìn đi!” Kim Phong Hoa nhảy xuống nóc nhà, lắc mình vào một con hẻm, đầu phố có một người đi tới, nhìn có chút quen mắt nhưng Tiên Y lại không nghĩ ra là ai. Nhưng người này không quá quen thuộc, Tiên Y nhận ra người lén lút còn lại, cho dù nàng ta dùng khăn trùm đầu chỉ còn nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt và cái trán rộng là thứ Tiên Y thường thấy. “Sao lại là Vũ Song, đã trễ thế này nàng ra đây làm gì?” Tiên Y dựa vào đầu vai Kim Phong Hoa nhỏ giọng nói. Kim Phong Hoa cảm thấy lỗ tai bị một cơn gió nhẹ mơn trớn, hơi hơi ngứa, làm cả người hắn tê dại, bất giác có chút thất thần. Nhưng nhìn biểu tình của Tiên Y hắn liền đoán ra được lòng nàng có nghi vấn, cũng không giải thích mà nói “Ngươi nhìn người bên cạnh người đó, có nhận ra không?” Tiên Y nhìn lại, lắc đầu nói “Ta không hiểu biết nhiều về ngoại nam.” Không biết vì sao Kim Phong Hoa nghe lời này lòng lại vui vẻ, khoé miệng không khỏi mang theo ý cười, mang theo mười phần trêu chọc nói “Thật sự không biết?” Tiên Y vẫn lắc đầu. Kim Phong Hoa không tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ tay phía trước nói “Hắn họ Triệu, rất nhanh sẽ được ra ngoài làm nhị chưởng quỹ.” Lúc này Tiên Y mới phản ứng lại, người này không phải vị hôn phu của nàng sao? Mất công mình gặp người ta hai lần nhưng lại quên sạch người Việt Thính ở đâu cứ bay lung tung, bay lung tung bay lên không trung. Đả đảo, tôi muốn nữ chính vùng lên, đè nam chính xuống, đè hắn xuống đi!!!!!

duyên làm phu quân