【 Đến bây giờ tôi còn không dám tin tưởng Diệp Vi thật sự đã chết, cô ấy tham sống sợ chết như vậy, yêu quý mạng nhỏ của cô như vậy, thời điểm nhảy lầu khẳng định vô cùng sợ hãi đi……】 Đúng vậy, tham sống sợ chết Diệp Vi như vậy, thời điểm nhảy lầu, khẳng định rất sợ hãi. Bình luận này làm cho vô số người đều lâm vào trầm mặc.
Lượng nước không phải là nguyên nhân gây ra nỗi ám ảnh mà bản thân nước mới tạo ra nỗi sợ hãi và lo lắng. Một số triệu chứng phổ biến hơn của chứng sợ nước bao gồm: Tránh nước Buồn nôn khi thấy nước Đổ mồ hôi khi thấy nước Tim đập loạn nhịp khi thấy nước Tức ngực và khó thở khi thấy nước Chóng mặt hoặc ngất xỉu khi thấy nước
Theo ông, một người trở nên "bất khả chiến bại" khi có một "chiều kích mạnh mẽ gắn liền với vĩnh cửu" trong người đó, và anh ta không còn sợ hãi cái chết nữa.Ông nói: "Niềm tin làm cho một người trở nên rất mạnh mẽ, bởi vì nó chuyển ý thức của anh ta khỏi cuộc sống hàng ngày, từ những lo lắng về vật chất, sang chăm sóc cho tâm hồn, cho sự vĩnh cửu.
Chương 15: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (15) Chương 16: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (16) Chương 17: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (17) Chương 18: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (18) Chương 19: Nữ Phụ Ác Độc Điên Cuồng Yêu (1) Chương 20: Nữ Phụ Ác Độc Điên Cuồng Yêu (2)
Điều gì sợ không quản trị được đảng thì cấm, điều gì khiến đảng lo sợ, thì đảng dẹp. Trong chiến tranh VN, không biết từ lúc nào và từ bên nào, xuất hiện khẩu hiệu "hàng sống, chống chết"; người bên này quát lên về phía kẻ địch họ đang lùng soát, gọi kẻ địch bỏ súng đầu hành, bỏ súng xuống thì sống, chống lại thì bị bắn bỏ. Chiến tranh đã tàn.
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Ca khúc Tham sống sợ chết do ca sĩ Huỳnh Hiểu Minh thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Hoa. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát tham song so chet mp3, playlist/album, MV/Video tham song so chet miễn phí tại
Động từ ham muốn một cách thái quá, không biết chán, không biết giới hạn tham ăn tham giàu tham sống sợ chết tng Đồng nghĩa tham lam làm việc gì cố cho được nhiều mà không biết tự kiềm chế, thường dẫn đến điều không hay đò đắm vì chở tham khách bài viết tham quá, thành ra hơi rườm tác giả Tìm thêm với NHÀ TÀI TRỢ
Sợ chết là tâm bình thường của mỗi người, nhưng ở vào hoàn cảnh sinh tử mà bán đứng lương tri, “tham sống sợ chết”, thì người xưa xem đó là kẻ thấp hèn, tầm thường. Những người “tham sống sợ chết” thì khó giữ vững được đạo nghĩa, tín ngưỡng, càng không thể thành tựu được việc lớn. Tranh Thị Tần Tiệt Đồ, qua Vision Times tiếng Trung Trong hồi thứ 24 của “Tam Quốc Diễn Nghĩa” viết “Tham sinh phạ tử chi đồ, bất túc dĩ luận kì sự”, nghĩa là những kẻ tham sống sợ chết thì không đáng để đàm luận việc. Người xưa trong khi làm việc nghĩa thì thường thốt ra câu “Ta há phải là hạng người tham sống sợ chết!”. Có thể thấy trong văn hóa truyền thống, “tham sống sợ chết” được coi là tâm rất không tốt của người phàm. Sinh mệnh người thực sự rất trân quý, nhưng vì bảo toàn sinh mệnh của bản thân mà bán rẻ lương tâm, bán đứng đạo nghĩa thì chính là hành vi mà người quân tử xưa nay rất khinh thường. Trái lại, người luôn tuân thủ nghiêm ngặt đạo nghĩa, lương tri và tín ngưỡng trong tâm, không màng sống chết, là một nhân cách cao thượng. Những trung thần nghĩa sĩ trong lịch sử đều là những người mang trong lòng chính khí, chính trực, có ý chí kiên cường, tuyệt không sợ chết. Sau khi Hán Cao Tổ bình định thiên hạ, Điền Hoành, vua chư hầu thời Hán Sở, vì bảo toàn tính mạng cho 500 tráng sĩ đi theo mình, liền dẫn hai thuộc hạ rời đi, đến kinh thành gặp Hán Cao Tổ. Khi Điền Hoành tới cách kinh thành khoảng 30 dặm liền tự vẫn chết, để lại di ngôn cho hai thuộc hạ mang đầu của mình đến gặp Hán Cao Tổ. Hai thuộc hạ này sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền tự vẫn. 500 tráng sĩ của Điền Hoành khi biết tin, thà rằng lựa chọn nhảy xuống biển tự sát, chứ không nguyện ý đầu hàng. Câu chuyện bất khuất về họ được lưu lại hàng nghìn năm trong Sử Ký của Tư Mã Thiên. Nhạc Phi thời Tống, “tinh trung báo quốc”, đối mặt với vu oan giá họa của gian thần vẫn khẳng khái tận trung. Quan Vũ là trung thần chí nghĩa, mặc dù đối mặt với đe dọa, dẫn dụ về lợi ích, sắc đẹp mà tâm vẫn vững chắc như sắt đá, không phản bội lại chủ. Văn Thiên Trường từng viết trong “Quá linh đinh dương” câu nói thiên cổ “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”, người đời từ xưa đến nay có ai mà không chết, chỉ muốn lưu giữ lại tấm lòng để lại cho đời sau. Hốt Tất Liệt từng dụ dỗ Văn Thiên Tường bằng chức Thừa tướng, nhưng Văn Thiên Tường đã khẳng khái nói “Ta thà chết chứ không có ý nghĩ nào khác”, ông xem cái chết như không, bảo toàn khí tiết trung thành với dân tộc. Trung thần Vu Khiêm thời nhà Minh hùng hồn viết trong “Thạch khôi ngâm” “Phấn cốt toái thân toàn bất phạ, yếu lưu thanh bạch tại nhân gian”, cho dù ta thịt nát xương tan thì cũng không một chút sợ, cho dù sinh mạng có gặp nguy hiểm ta cũng muốn lưu giữ sự thanh sạch ở chốn nhân gian này. Những chính nhân quân tử có khí tiết cao thượng đều có thể thản nhiên đối đãi với phúc họa sinh tử. Lúc đối mặt với khảo nghiệm sống chết họ đều sẵn sàng chọn đạo nghĩa mà không chùn bước, vì đạo nghĩa mà xả thân, không một chút sợ hãi. Với những trung thần nghĩa sĩ, những chính nhân quân tử, thì đạo nghĩa còn cao hơn cả mạng sống của chính họ. Cổ nhân coi trọng và tôn sùng thái độ làm người “xả sinh nhi thủ nghĩa”, xả bỏ sinh mạng mà thủ giữ đạo nghĩa. Mạnh Tử từng nói “Chết là điều mà ta chán ghét, nhưng ta còn chán ghét trốn tránh tai họa hơn cả chết”. Chết dĩ nhiên là điều khiến một người bình thường cảm thấy sợ hãi, nhưng vứt bỏ lễ nghĩa, làm kẻ phản bội, “tham sống sợ chết”, lại khiến cho người ta phải bị nhục nhã và lưu lại tiếng xấu muôn đời. Trong lịch sử phương Đông hay phương Tây, những người phản bội tín ngưỡng, quốc gia hay dân tộc, mặc dù đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử nhưng vẫn bị người đời lấy làm tấm gương phản diện răn dạy con cháu. Trong lịch sử cũng có những tín đồ thủ vững tín ngưỡng của mình mặc cho việc có thể bị bức hại đến chết. Họ thà xả bỏ sinh mạng chứ nhất định không chịu khuất phục trước tà ác. Cũng có những người có ảnh hưởng trong xã hội vì chính nghĩa mà không sợ bức hại, dám nói lên tiếng nói lương tri của mình để thức tỉnh mọi người. Những người như vậy không chỉ được sự tán thưởng của người và Trời, mà những công tích của họ để lại sẽ được truyền tụng vĩnh hằng. Theo Vision Times tiếng Trung An Hòa biên tập Xem thêm Khí tiết của cổ nhân Sống làm nhân kiệt, chết làm quỷ hùng Tiết tháo và cuộc đời của cụ Nguyễn Đình Chiểu Mời xem video
Tải về bản PDF Tải về bản PDF Chứng sợ chết ảnh hưởng tới hàng triệu người trên thế giới. Đối với một số người chứng bệnh này gây cảm ác lo âu và/hay suy nghĩ ám ảnh. [1] Chứng sợ chết là nỗi sợ về cái chết nói chung và/hay sợ về cái chết của chính mình, không giống với nỗi sợ người chết hay bất kì cái gì chết. Tuy nhiên cả hai nỗi sợ đều có nét tương đồng với chứng sợ những điều lạ lùng hay bí ẩn liên quan đến cái chết. Nếu hiểu theo một góc độ khác thì chứng sợ chết chính là sợ phải đương đầu với điều gì đó hoàn toàn xa lạ. [2] Điều này đặc biệt đúng với những người đang ở cận kề cái chết, vì những bí ẩn xung quanh đó ngày càng nhiều hơn khi nguy cơ chết càng hiện rõ dần với họ.[3] Để cảm thấy thoải mái hơn với điểm kết thúc của cuộc sống, bạn cần tìm hiểu về chứng sợ này và học cách vượt qua nó. 1 Viết ra các thời điểm khi bạn nghĩ về cái chết. Muốn đối phó với nỗi sợ chết, điều đầu tiên bạn cần làm là xác định xem chứng sợ đó tác động như thế nào và ở mức độ nào đến cuộc sống của bạn. Bình thường hiếm khi chúng ta nhận ra ngay lập tức các yếu tố thúc đẩy hay nguyên nhân dẫn tới nỗi sợ hay sự lo âu. Vì vậy việc viết về các tình huống làm nảy sinh sự sợ hãi sẽ là công cụ hữu ích để vượt qua vấn đề này.[4] Bắt đầu bằng cách tự hỏi chính mình “Điều gì đang diễn ra vào thời điểm bạn bắt đầu thấy sợ?”. Vì một số lý do nào đó, nhìn sơ qua đây là câu hỏi rất khó trả lời. Chúng ta hãy bắt đầu với những thông tin cơ bản. Nhớ lại những ngày vừa qua và viết ra mọi chi tiết mà bạn có thể nhớ được về các thời điểm xuất hiện suy nghĩ về cái chết. Liệt kê chính xác bạn đang làm gì khi suy nghĩ đó nảy sinh. Nỗi sợ về cái chết rất phổ biến. Trong suốt lịch sử loài người, người ta luôn quan tâm và trăn trở với suy nghĩ về cái chết và giai đoạn hấp hối. Có rất nhiều lý do cho vấn đề này, bao gồm tuổi tác, tôn giáo, mức độ lo lắng, trải nghiệm về sự mất mát và Ví dụ, trong một giai đoạn chuyển tiếp nào đó của cuộc đời bạn dễ sợ chết hơn những lúc khác. Sự sợ chết thường xuất hiện nhiều trong suy nghĩ của con người khi họ ở độ tuổi 4-6, 10-12, 17-24 và 35-55.[5] Các học giả từ lâu đã đưa ra triết lý về viễn cảnh của cái chết. Theo Jean-Paul Sartre, một nhà triết học theo thuyết hiện sinh, thì nguyên nhân khiến sự chết trở thành nỗi sợ của con người là vì chết là trạng thái “đến với chúng ta từ bên ngoài và biến đổi chúng ta thành thế giới bên ngoài đó”.[6] Vì vậy tiến trình chết đi được chúng ta nhìn nhận là một phương diện hoàn toàn xa lạ nhưng có thể hình dung được hoặc theo nghĩa nào đó là không thể hình dung được. Theo Sartre, cái chết có tiềm năng chuyển hóa cơ thể sống của chúng ta về cõi sống không thuộc về con người, là nơi chúng ta xuất hiện lần đầu. 2Ghi chú về thời gian bạn cảm thấy lo lắng hay sợ hãi. Tiếp theo ghi ra bất kì thời điểm nào bạn nhớ mình đã quyết định không làm gì đó vì lo lắng hay sợ hãi. Bạn viết cả những trường hợp mà mình không chắc liệu cảm xúc khi đó có liên quan gì tới cái chết hay không. 3 So sánh sự lo âu với suy nghĩ về cái chết. Sau khi viết xong danh sách những thời điểm suy nghĩ về cái chết và những thời điểm lo lắng, bạn đi tìm điểm tương đồng giữa hai danh sách này. Ví dụ, bạn có thể nhận ra mỗi lần mình nhìn thấy một nhãn hiệu kẹo nào đó thì lập tức cảm thấy hơi lo lắng, nhưng không biết lý do vì sao. Sau đó bạn cũng nhận thấy mình suy nghĩ về cái chết trong những tình huống tương tự. Lúc này bạn bỗng nhận ra đây chính là nhãn hiệu kẹo đã được đem ra đãi khách vào lễ tang của ông nội mình. Chính vì vậy bạn bắt đầu có cảm giác sợ mỗi khi nghĩ về cái chết nói chung. Những mối liên hệ như vậy giữa các sự vật, cảm xúc và tình huống là khá mờ nhạt, thậm chí đôi khi còn khó nhận ra hơn trường hợp vừa nói. Khi viết ra bạn bắt đầu nhận thức rõ hơn về các tình huống, sau đó có cách đối phó phù hợp hơn đối với sức ảnh hưởng mà các thời điểm này tác động lên suy nghĩ của bạn. 4Nhận diện mối liên hệ giữa sự lo âu và việc đoán trước. Nỗi sợ có sức mạnh rất lớn và có thể ảnh hưởng đến mọi việc bạn làm. Nếu bạn biết nhìn xa hơn nỗi sợ đó, bạn sẽ thấy điều mình đang sợ không kinh khủng như bạn nghĩ. Sự lo âu chủ yếu bắt nguồn từ việc suy đoán trước về điều sẽ diễn ra hoặc không diễn ra. Đó là cảm xúc khi bạn nhìn về tương lai. Bạn phải nhắc nhở mình nhớ rằng sự sợ chết đôi khi còn tệ hại hơn cả bản thân cái chết. Ai biết được, có khi cái chết không khó chịu như bạn tưởng tượng.[7] 5Thành thật với chính mình. Hoàn toàn thành thật và đối mặt với sự thật là mình sẽ chết vào một ngày nào đó. Nỗi sợ đó sẽ ăn dần ăn mòn bạn chừng nào bạn còn chưa thành thật với chính mình. Cuộc sống trở nên quý giá hơn nhiều khi người ta nhận ra sự tạm thời của nó. Bạn biết một lúc nào đó mình sẽ phải đối mặt với cái chết, nhưng không nhất thiết phải sống trong sợ hãi. Một khi thành thật với chính mình và sẵn sàng đương đầu trực diện với nỗi sợ, bạn có thể vượt ra khỏi chứng sợ này. Quảng cáo 1 Tập trung vào điều có thể kiểm soát. Sở dĩ cái chết thật đáng sợ trong suy nghĩ của chúng ta vì nó gợi ra điểm tới hạn của cuộc sống, và ranh giới trong khả năng nhận thức của con người. Bạn cần học cách tập trung vào việc có thể kiểm soát, đồng thời không xa rời những gì chưa thể nắm bắt. Ví dụ, có thể bạn lo lắng về khả năng đột tử do nhồi máu cơ tim. Có một số yếu tố bạn không thể kiểm soát đối với bệnh tim, chẳng hạn như tiền sử bệnh gia đình, nòi giống và tuổi tác. Do đó bạn chỉ làm mình thêm lo lắng nếu lúc nào cũng tập trung vào những yếu tố này. Tốt hơn bạn nên nghĩ về việc mình kiểm soát được, ví dụ như cai thuốc lá, tập thể dục đều hơn hay ăn uống lành lạnh. Thật ra so với các yếu tố không thể kiểm soát, lối sống không lành mạnh khiến bạn có nguy cơ mắc bệnh tim cao hơn.[8] 2 Định hướng cuộc sống. Khi muốn định hướng cho cuộc sống của mình, thông thường chúng ta sẽ phải đương đầu với sự thất vọng, bức xúc và lo âu vì mọi việc không diễn ra đúng kế hoạch. Do đó bạn nên học cách thả lỏng bớt việc kiểm soát các kết quả cần đạt được trong cuộc sống. Dĩ nhiên bạn vẫn có thể lên kế hoạch để định hướng cuộc sống, nhưng nhớ chừa một ít không gian cho điều bất ngờ.[9] Bạn hãy nghĩ tới hình ảnh nước chảy dưới sông. Đôi khi bờ sông đổi hướng và dòng nước cũng phải theo đó mà giảm tốc hoặc tăng tốc. Nhưng cuối cùng dòng sông vẫn chảy, và bạn buộc phải để mọi việc ngoài tầm kiểm soát diễn ra theo cách của nó. 3 Loại bỏ kiểu suy không tích cực. Khi cố gắng phỏng đoán hay tưởng tượng về tương lai, bạn thường tự hỏi “Nếu chuyện này xảy ra thì sẽ thế nào?”. Đây chính là lối suy nghĩ thiếu tích cực.[10] Bạn dễ dàng có cảm xúc bi quan nếu tư duy về các tình huống theo cách như vậy. Cách chúng ta lý giải về một sự việc sẽ dẫn tới cảm xúc của chúng ta về vấn đề đó. Ví dụ, nếu bạn lo lắng về việc đi làm trễ thì thông thường hay tự nhủ “Nếu đi làm trễ mình sẽ bị sếp phê bình và sẽ mất việc”. Nếu cảm giác mong muốn kiểm soát kết quả quá mãnh liệt thì chính lối suy nghĩ tiêu cực sẽ đặt bạn vào ranh giới mong manh. Thay kiểu suy nghĩ tiêu cực bằng suy nghĩ tích cực. Lập luận lý lẽ vượt qua suy nghĩ bi quan. Ví dụ, bạn hãy nói với chính mình "Sếp có thể nổi giận nếu mình đi làm trễ, nhưng mình có thể giải thích là do kẹt xe. Mình sẽ nói ở lại làm việc muộn hơn để bù vào thời gian đi trễ" 4Dành một khoảng thời gian lo lắng. Bỏ ra năm phút trong ngày để tự cho phép mình lo lắng về điều gì đó, và làm việc này mỗi ngày vào cùng thời điểm. Nhưng bạn không nên lên lịch cho thời gian lo lắng vào giờ ngủ, vì dĩ nhiên bạn không muốn phải gặm nhấm những điều không hay lúc đang nghỉ ngơi. Nếu có suy nghĩ lo lắng vào bất kì thời điểm nào trong ngày thì bạn cũng nên để dành nó cho khoảng thời gian này. [11] 5Thách thức suy nghĩ lo lắng. Nếu bạn luôn bồn chồn lo âu về cái chết thì thử hỏi chính mình về xác suất có thể chết trong một tình huống nào đó. Ví dụ, bạn tự tìm hiểu về số liệu thống kê xảy ra tai nạn chết người khi đi máy bay. Sau đó bạn sẽ nhận thấy nỗi lo của mình đã bị thổi phồng quá mức thực tế có thể xảy ra. [12] 6Suy nghĩ về sức ảnh hưởng của người khác đối với mình. Khi nỗi lo lắng của người khác bắt đầu chiếm lấy tâm trí bạn, bạn cũng nghĩ nhiều hơn về rủi ro xảy đến với mình. Chẳng hạn bạn có một người bạn rất bi quan về ốm đau và bệnh tật, việc này cũng từ từ khiến bạn lo lắng mình sẽ bị ốm. Vì vậy bạn nên hạn chế tiếp xúc với người đó để những suy nghĩ như vậy không thường xuyên xuất hiện trong tâm trí mình. [13] 7 Thử làm gì đó bạn chưa từng làm trước đây. Chúng ta thường tránh làm những gì mới mẻ hoặc không đặt mình vào các tình huống mới chính vì nỗi sợ đối với việc mình chưa biết hay chưa thể hiểu.[14] Để luyện tập bỏ thói quen kiểm soát, bạn chọn cho mình một hoạt động mà chưa từng nghĩ sẽ làm và quyết tâm thử. Bắt đầu bằng việc nghiên cứu thông tin trực tuyến. Tiếp theo bạn nên nói chuyện với những người đã từng tham gia hoạt động này trước đây. Sau khi đã quen hơn với ý tưởng đó, bạn cân nhắc thử làm một hoặc hai lần trước khi quyết tâm theo đuổi lâu dài. Phương pháp thử nghiệm với cuộc sống bằng cách tham gia các hoạt động mới có thể là công cụ tuyệt vời để học cách tạo ra niềm vui, chống lại thói quen suy nghĩ về cái chết. Các hoạt động mới này cũng giúp bạn hiểu hơn về chính mình, đặc biệt là những gì bạn có thể và không thể làm. 8 Cùng với gia đình và bạn bè lên kế hoạch cho thời điểm cuối đời. Khi nói tới cái chết bạn sẽ nhận thấy hầu hết quá trình này vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Chúng ta không có cách nào biết được chính xác mình sẽ chết ở đâu và khi nào, nhưng chúng ta có thể chuẩn bị cho việc đó. [15] Ví dụ nếu bạn hôn mê, bạn muốn được máy duy trì sự sống trong bao lâu? Bạn muốn được ra đi ở nhà hay cố gắng ở lại bệnh viện càng lâu càng tốt? Lúc đầu những vấn đề như vậy rất khó đem ra thảo luận với người thân yêu của bạn, nhưng thật sự nó rất có ích cho cả bạn và họ nếu không may sự kiện này xảy đến, và khi đó bạn không thể nói lên mong muốn của mình. Việc thảo luận này giúp bạn phần nào bớt lo lắng về cái chết. Quảng cáo 1Vì sao sự sống và cái chết là một phần của cùng một chu trình? Bạn nên hiểu rằng sự sống và chết đi của bạn, cũng như của tất cả mọi sinh vật khác, đều là một phần trong cùng một chu trình. Thay vì là hai sự kiện hoàn toàn khác nhau, sống và chết thật ra luôn luôn xảy ra cùng lúc. Ví dụ, tế bào trong cơ thể chúng ta liên tục sinh sôi và chết đi theo những cách khác nhau trong suốt cuộc đời. Đây là cách giúp cơ thể bạn thích nghi và phát triển trong thế giới xung quanh.[16] 2Vì sao cơ thể con người là một phần của hệ sinh thái phức tạp? Cơ thể đóng vai trò là hệ sinh thái màu mỡ cho vô số dạng sống khác nhau, đặc biệt sau khi chúng ta qua đời.[17] Khi còn sống, hệ tiêu hóa của chúng ta là nơi cư trú của hàng triệu vi sinh vật. Tất cả chúng giúp duy trì cơ thể khỏe mạnh để hỗ trợ cho chức năng miễn dịch, và theo một cách nào đó là phục vụ cho quá trình nhận thức phức tạp.[18] 3 Hiểu về vai trò của cơ thể trong tổng thể mọi sự vật. Trên phạm vi tổng thể lớn hơn, cuộc sống của chúng ta kết hợp với nhau theo một cách riêng để hình thành nên xã hội và các cộng đồng, mà chính năng lượng và hành động của cơ thể chúng ta duy trì sự tổ chức cho xã hội đó.[19] Cuộc sống của bạn bao gồm cơ chế vận hành và lượng vật chất tương tự như các sự sống khác xung quanh. Hiểu được điểm này giúp bạn cảm thấy thoải mái hơn khi suy nghĩ về một thế giới không có mặt bạn ở đó. [20] 4Dành thời gian hòa nhập với thiên nhiên. Thiền đi bộ trong thiên nhiên, hoặc đơn giản là dành nhiều thời gian hơn tiếp xúc với các dạng sống khác bên ngoài. Những hoạt động như vậy giúp bạn nhận ra mình là một phần của thế giới rộng lớn. [21] 5Nghĩ về cuộc sống sau khi chết. Bạn thử nghĩ rằng sau khi chết mình sẽ tới một nơi nào đó hạnh phúc, thật ra nhiều tôn giáo tin vào việc này. Nếu là người theo đạo, bạn có thể thấy dễ chịu mỗi khi nghĩ đến niềm tin tôn giáo của mình về sự sống sau khi chết. Quảng cáo 1 Sống một cuộc đời toàn vẹn nhất. Kết luận cuối cùng là bạn nên tránh suy nghĩ quá nhiều về cái chết. Thay vào đó bạn nên tìm thật nhiều niềm vui mỗi ngày, và không để những việc nhỏ nhặt làm mình chán nản. Hãy đi chơi với bạn bè và thử tham gia các môn thể thao mới. Nói chung bạn có thể làm mọi việc để đưa suy nghĩ rời xa cái chết và tập trung vào sự sống. Nhiều người có nỗi sợ chết thường hay nghĩ về việc này mỗi ngày, điều đó có nghĩa họ có rất nhiều việc muốn làm trong cuộc sống. Hãy để nỗi sợ đi qua và tự hỏi mình “Hôm nay điều gì tồi tệ nhất sẽ xảy ra?”. Hôm nay bạn vẫn sống, vì vậy cứ tiếp tục bước đi và sống cuộc đời của mình. 2 Dành thời gian cho người thân yêu. Được sống với những người mình yêu và ngược lại được sống với những người yêu mình là quãng thời gian tuyệt vời khiến bạn không thể nào quên. Ví dụ, bạn có thể an nghỉ khi biết ký ức về mình sẽ sống mãi sau khi chết nếu bạn có thể giúp con cháu xây dựng những ký ức vui vẻ về mình khi còn sống. 3 Viết nhật ký biết ơn. Nhật ký biết ơn là nơi để bạn viết ra và thừa nhận những gì người khác đã làm cho mình. Bên cạnh đó nó giúp bạn tập trung vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.[22] Bạn nên nghĩ nhiều hơn về các hành động đẹp và nâng niu chúng. Cứ vài ngày bạn dành ra một ít thời gian để viết về một khoảnh khắc hay sự việc mà cảm thấy phải biết ơn về điều đó. Bạn phải viết thật sâu sắc và cảm nhận niềm vui mà sự việc đó mang lại. 4Chăm sóc bản thân. Tránh để mình rơi vào các tình huống xấu hay làm những việc gây nguy hiểm cho tính mạng. Không tham gia các hoạt động không lành mạnh như hút thuốc, lạm dụng ma túy và rượu bia, vừa lái xe vừa nhắn tin. Sống một cuộc đời lành mạnh là cách để loại bỏ bớt nguy cơ dẫn đến tử vong. Quảng cáo 1 Bạn nên cân nhắc xem mình có cần được chuyên gia trị liệu về tâm thần giúp đỡ không. Nếu nỗi sợ chết quá lớn, gây cản trở các hoạt động hằng ngày và khiến bạn không thể tận hưởng cuộc sống thì tốt nhất bạn nên tìm một chuyên gia trị liệu về tâm thần giúp đỡ. Ví dụ, nếu bạn bắt đầu tránh tham gia một hoạt động nào đó vì sợ chết thì đây có lẽ là lúc bạn nên tìm sự giúp đỡ.[23] Các dấu hiệu khác cho thấy bạn cần được hỗ trợ là Cảm thấy bất lực, hoang mang sợ hãi hoặc trầm cảm vì sợ chết Không thể giải thích về nỗi sợ của mình Luôn cảm thấy sợ chết trong thời gian lâu hơn 6 tháng 2 Chuyên gia trị liệu về tâm thần có thể giúp gì cho bạn? Họ giúp bạn hiểu rõ hơn về nỗi sợ đối với cái chết, và tìm cách giảm thiểu cũng như cố gắng vượt qua nó. Bạn nên nhớ để đối phó với chứng sợ hằn sâu trong tiềm thức cần phải có thời gian và sự nỗ lực. Có thể bạn phải kiên nhẫn chút lâu trước khi khống chế được nỗi sợ của mình, nhưng một số người tiến triển rất nhanh chỉ sau 8-10 đợt điều trị. Các chiến thuật mà chuyên gia trị liệu thường dùng là[24] Liệu pháp Hành vi Nhận thức Nếu bạn sợ chết thì có thể một số quá trình tư duy của bạn là nguyên nhân làm tăng nỗi sợ. Liệu pháp hành vi nhận thức là phương pháp buộc bạn phải đương đầu với các suy nghĩ này và tìm ra những cảm xúc liên quan tới chúng. Chẳng hạn bạn tự nhủ với mình “Tôi không dám đi máy bay vì tôi sợ sẽ chết nếu máy bay rơi”. Chuyên gia phải có biện pháp giúp bạn nhận ra suy nghĩ này không thực tế, có lẽ bằng cách giải thích rằng đi máy bay thật ra an toàn hơn đi xe. Sau đó họ tiếp tục đặt ra thử thách để bạn tự mình biên tập lại suy nghĩ này sao cho nó thực tế hơn, chẳng hạn “Người ta đi máy bay hằng ngày mà họ vẫn ổn. Mình chắc chắn mình cũng ổn”.[25] Liệu pháp Tiếp xúc Nỗi sợ đối với cái chết khiến bạn muốn tránh một số tình huống, hoạt động hay nơi chốn làm phát sinh nỗi sợ. Liệu pháp tiếp xúc buộc bạn phải trực tiếp đương đầu với nỗi sợ đó. Trong khi điều trị, một là chuyên gia sẽ yêu cầu bạn tưởng tượng ra bạn đang ở trong tình huống mà mình muốn tránh, hoặc hai là yêu cầu bạn thực sự đưa mình vào tình huống này. Ví dụ, nếu bạn đang tránh đi máy bay vì sợ máy bay rơi, họ sẽ yêu cầu bạn tưởng tượng ra mình đang đi máy bay và mô tả lại cảm xúc khi đó. Sau đó họ tiếp tục đặt ra thách thức mới là yêu cầu bạn phải đi máy bay thực sự.[26] Dùng thuốc Nếu nỗi sợ chết quá lớn và tạo cảm giác lo âu thật sự nghiêm trọng, chuyên gia có thể gợi ý bạn tới gặp bác sĩ chuyên khoa tâm thần để được kê thuốc uống. Tuy nhiên bạn cần biết rằng thuốc trị chứng lo âu có liên quan tới sợ hãi chỉ có tác dụng tạm thời, chúng không thể giải trừ nguyên nhân gốc rễ.[27] 3 Chia sẻ suy nghĩ về cái chết và nỗi sợ chết với người khác. Chia sẻ nỗi sợ hay sự lo âu với người khác luôn luôn là việc tốt, nhiều khi họ cũng kể ra các mối lo tương tự của mình. Họ có thể gợi ý cho bạn một số phương pháp chống lại sự căng thẳng đó.[28] Do đó bạn nên tìm một người bạn thân để chia sẻ suy nghĩ và cảm nhận của mình về cái chết, cũng như từ khi nào bạn bắt đầu có cảm nghĩ như vậy. 4 Nếu ở Mỹ thì bạn nên ghé thăm quán cà phê chết. Những vấn đề liên quan đến sự chết và nỗi sợ chết nhiều khi rất khó đem ra thảo luận nếu không gặp đúng đối tượng. Do đó bạn cần tìm cho mình một nhóm bạn thích hợp để chia sẻ về vấn đề này.[29] Có một số “quán cà phê chết” là nơi tập trung những người gặp nhau để thảo luận các vấn đề xung quanh cái chết. Thật ra đây là các nhóm hỗ trợ hướng đến việc giúp đỡ người khác đối phó với cảm xúc về cái chết. Họ cùng nhau xác định cách sống tốt nhất trong quá trình đối mặt với điểm cuối của cuộc đời. Nếu bạn không thể tìm ra một quán cà phê như vậy thì có thể tự mình xây dựng một cái với ý tưởng này. Nhiều khi có rất nhiều người trong khu vực bạn sống cũng có mối lo tương tự nhưng họ không có cơ hội chia sẻ với người khác. Quảng cáo Lời khuyên Nỗi sợ chết đôi khi là kết quả của sự trầm cảm và lo âu, tình trạng này cần được chuyên gia điều trị.[30] Bạn không nên ngại mà phải thử điều trị với nhiều chuyên gia tư vấn. Bạn cần tìm ai đó có thể hỗ trợ nhiều cho vấn đề đặc thù của mình và giúp bạn tìm ra hướng xử lý. Xây dựng niềm tin kiên định rằng bạn có thể vượt qua nỗi sợ chết. Về bài wikiHow này Trang này đã được đọc lần. Bài viết này đã giúp ích cho bạn?
Tham sống sợ chết là tâm lý căn bản của muôn loài. Từ chủng loài bé như con trùng con muỗi, cho đến loài có tánh linh bậc nhất như con người, không ai không tham sống sợ chết. Trừ bậc đắc đạo làm chủ được sống chết ra, không ai có thể chi phối được sanh tử. Chết là việc bình thường! Ai trong chúng ta rồi cũng phải đối diện với cái chết và tất nhiên Chúng ta đều sợ! Mọi chủng loài đều sợ! Chỉ là, chẳng ai biết tại sao mình lại sợ. Vậy nỗi sợ hãi này từ đâu đến? Chết có đáng sợ không? Có cách nào giúp chúng ta vượt qua nỗi sợ khi đối mặt với cái chết hay không? Có đấy! Nếu bạn đang quan tâm đến vấn đề này; hoặc bạn đang bệnh tật và đắm chìm trong nỗi sợ hãi về cái chết, thì bài viết này là dành cho bạn đấy. Vạn sự tùy duyên nghĩa là gì. Vô ngã là gì. Khẩu nghiệp là gì. Tam tịnh nhục là gì. Thanh tịnh là gì. Lời Phật dạy về chữ nhẫn. Khen chê là căn bản phiền não. Tham sống sợ chết, vì sao chúng ta sợ cái chết “Không một nơi nào trên thế giới mà thần chết không thể tìm được chúng ta – dù chúng ta có xoay đầu mọi phía để tránh né. Nếu có một cách nào để tránh được vố đánh của tử thần, thì tôi cũng không tránh làm gì… Nhưng thật điên rồ nếu nghĩ rằng bạn có thể thành công… Con người đến rồi đi, tung tăng múa nhảy mà không hề đả động đến cái chết. Mọi sự đều êm xuôi tốt đẹp. Nhưng khi cái chết xảy đến – cho chính họ, vợ con bè bạn họ – trong lúc bất ngờ không chuẩn bị, thì ôi chao là họ đấm ngực khóc than, phẫn nộ, tuyệt vọng xiết bao! Để khởi sự tước đoạt thế thượng phong của thần chết, chúng ta hãy áp dụng một đường lối hoàn toàn ngược lại với thế thường; ta hãy coi cái chết như không có gì lạ lùng cả; ta hãy thường lui tới với nó, quen thuộc với nó; ta hãy để tâm thường xuyên nghĩ tới cái chết hơn bất cứ cái gì khác… Ta không biết chừng nào thì cái chết chực sẵn để đón ta Vậy ta hãy chực sẵn để đón nó ở khắp mọi nơi. Tập chết chính là tập giải thoát tự do. Một người biết cách làm thế nào để chết thì hết biết làm nô lệ.” Tham sống sợ chết Tại sao chúng ta sợ chết Tại sao thật quá khó để tập chết, tập giải thoát tự do? Tại sao ta lại sợ chết đến thế, và hoàn toàn tránh nhìn thẳng vào nó? Tận tâm khảm, đôi lúc ta cũng biết rằng ra không thể mãi mãi tránh đối mặt với nó. Milarepa nói rằng – Cái vật gọi là thây chết mà ta chúa sợ này, hiện đang sống với ta ở đây. Càng chậm trễ đối diện với cái chết, ta càng xa lạ với nó; và nỗi sợ hãi bất an ám ảnh ta càng thêm lớn. Ta càng cố chạy trốn nỗi sợ hãi ấy, thì nỗi sợ hãi càng thêm ác liệt. Chết là một huyền bí lớn rộng, nhưng có hai điều ta có thể nói về nó Điều tuyệt đối chắc chắn là ta sẽ chết. Ta không chắc khi nào hoặc bằng cách nào ta sẽ chết. Vậy, sự bảo đảm duy nhất mà ta có được, đó là giờ chết bất định; và ta bám lấy nó làm cái cớ để khỏi trực tiếp giáp mặt cái chết. Chúng ta như những đứa trẻ tự bịt mắt mình trong trò chơi trốn bắt và tưởng không ai thấy được chúng. Tại sao ta lại sống trong nỗi kinh sợ cái chết đến thế? Bởi vì ước muốn theo bản năng của ta là được sống và tiếp tục sống. Chết là một chấm dứt tàn bạo của mọi sự mà ta xem là quen thuộc. Ta cảm thấy khi cái chết đến, ta sẽ rơi vào một cái gì hoàn toàn xa lạ, hoặc trở thành một người nào hoàn toàn khác hẳn. Ta tưởng mình sẽ lạc lõng chơi vơi giữa một khung cảnh lạ lùng kinh khủng. Tham sống sợ chết Căn nguyên của nỗi sợ Ta tưởng nó sẽ như lúc ta thức dậy một mình ở nơi xứ lạ Hoàn toàn xao xuyến lo âu vì không biết ngôn ngữ; không biết đấy là đâu, không tiền, không có giấy thông hành, không bè bạn… Có lẽ lý do sâu xa nhất tại sao ta sợ chết, là vì ta không biết ta là ai. Ta tin tưởng vào một cái thể riêng biệt, tách rời, độc nhất vô nhị; song nếu dám xét kỹ nó, ta sẽ thấy cá thể ấy hoàn toàn tùy thuộc vào một tập hợp bất tận gần đủ thứ để phát sinh ra nó Tên họ ta, “tiểu sử” ta, vợ hay chồng, gia đình, tổ ấm, công việc, bè bạn, phiếu nợ… Chính trên những chống đỡ mong manh tạm bợ ấy, ta đã nương tựa để có được an ninh bảo đảm. Cho nên khi những thứ ấy đều bị tước khỏi ta, thì ta còn có ý niệm gì về cái tôi thực sự là ai không? Nếu không có những cây chống quen thuộc của ta, thì ta bị đối diện với chính mình Một con người ta không quen biết, một kẻ lạ gây rối luôn luôn sống chung với ta mà ta không bao giờ thực sự muốn giáp mặt. Có phải đó là lý do ta cố lấp đầy mọi giờ phút bằng hoạt động náo nhiệt, dù tầm thường đáng chán cách mấy cũng xong, miễn là khỏi phải bao giờ bị bỏ lại một mình trong im lặng với kẻ lạ ấy. Và phải chăng điều ấy chứng tỏ có một cái gì thật bi đát trong lối sống của ta? * Chúng ta sống dưới một lý lịch được gán cho mình, trong một thế giới ảo hóa không có thực tính. Thật chẳng khác gì hơn Con Rùa Giả trong truyện Cuộc phiêu lưu của Alice. Bị mê hoặc bởi lòng ham thích xây dựng, chúng ta đã xây những ngôi nhà cuộc đời mình ở trên cát. Thế giới này có vẻ chắc ăn một cách kỳ tuyệt cho đến lúc thần chết giật sập ảo tưởng và đuổi ta ra khỏi chỗ nấp. Vậy cái gì sẽ xảy đến cho ta nếu ta không có một cái mốc nào của thực tại sâu xa hơn, để bám víu? Khi chết ta phải để lại tất cả sau lưng mình, nhất là thân xác. Cái thân xác ta đã nâng niu yêu quý biết bao, đã nương tựa vào nó một cách mù quáng và cố gắng tối đa để làm cho nó sống. Nhưng tâm ta cũng không khá gì hơn thân xác để làm điểm tựa Thử nhìn vào tâm bạn ít phút mà xem. Bạn sẽ thấy nó như một con rận luôn luôn nhảy qua nhảy lại. Bạn sẽ thấy những ý tưởng khởi nên một cách vô lối, không mạch lạc gì cả. Bị cuốn theo chiều gió bởi sự huyên náo trong mọi lúc, chúng ta chính là nạn nhân của sự bốc đồng của tâm ta. Nếu đây là cái trạng thái duy nhất của tâm mà chúng ta quen thuộc, thì sự nương tựa vào cái tâm ấy trong lúc chết quả là một canh bạc quái gở. Tham sống sợ chết Hãy tập đối mặt với sự chết Khi nhận thức điều ấy, có phải là ta nên nghe lời Gyalseé Rinpoche khi ngài nói – Dự tính tương lai cũng giống như đi câu trong một hố sâu không có nước; Không bao giờ có gì xảy ra đúng như bạn muốn. Vậy hãy bỏ hết mọi kế hoạch tham vọng của ngươi đi. Khi bạn phải tính toán một việc gì. Thì hãy xem nó không chắc như cái giờ chết mà bạn chưa biết chắc. Với người Tây Tạng, lễ hội chính trong một năm là Năm Mới; như lễ Giáng sinh, Phục sinh, Tạ ơn, và sinh nhật của bạn. Tất cả dồn vào một dịp lễ. Patrul Rinpoché là một bậc thầy vĩ đại. Cuộc đời Ngài đầy những biến cố lạ lùng có thể làm sống động nền giáo lý. Thay vì ăn tết và chúc mừng năm mới như mọi người, ngài lại khóc. Khi hỏi tại sao, ngài đáp rằng Một năm nữa lại trôi qua, ai cũng tiến gần cái chết thêm một chút, nhưng nhiều người vẫn chưa chuẩn bị. Hãy nghĩ đến cái gì có thể xảy đến cho tất cả chúng ta một ngày nào đó. Chúng ta đang tản bộ trên đường; đang suy nghĩ những chuyện làm ta phấn chấn; đang trầm tư về những vấn đề quan trọng; hoặc chỉ đang nghe máy thu thanh bỏ túi… Bỗng thình lình một chiếc xe hơi vút qua, suýt cán chết chúng ta. Hãy bật truyền hình lên hay nhìn qua một tờ nhật báo Bạn sẽ thấy chết ở khắp mọi nơi. * Những nạn nhân của những tai nạn phi cơ hoặc xe hơi ấy có bao giờ ngờ họ sẽ chết không? Họ xem sống là chuyện đương nhiên, cũng như chúng ta. Biết bao lần ta đã nghe những câu chuyện về người quen, bạn bè, chết bất thần, đột ngột? Ta không cần phải bệnh rồi mới chết. Cơ thể ta có thể thình lình suy sụp, hỏng máy, hệt như chiếc xe hơi của ta. Hôm nay ta có thể đang mạnh khỏe, rồi bỗng dưng ngã bệnh và chết ngay hôm sau. Milarepa có khúc hát Khi đang khỏe mạnh Bạn không hề nghĩ tới ốm đau Nhưng bệnh tật thình lình giáng xuống Nhanh như một tia chớp. Khi bận những việc thế gian Bạn không bao giờ nghĩ đến cái chết gần kề; Nó đến nhanh như sấm sét Bổ xuống đầu bạn. Ta cần thỉnh thoảng tự dạy mình mà hỏi “Nếu đêm nay ta chết thì thế nào?” Ta không biết ta có thức dậy sáng hôm sau không, thức dậy ở đâu. Nếu bạn thở ra mà không thể hít vào lại, thế là bạn đã chết. Đơn giản là vậy. Người Tây Tạng có câu “Ngày mai hay đời sau, cái gì tới trước, ta không thể biết”. Một vài bậc thầy nổi tiếng của Tây Tạng ban đêm mỗi khi đi ngủ, thường rửa ly tách úp bên cạnh giường. Họ không bao giờ chắc chắn mình có thức dậy để cần tới chúng sáng hôm sau. Họ tắt hết lửa, không buồn lưu lại đóm mồi cho sáng hôm sau. Từng sát na họ sống trong ý niệm có thể cái chết đang gần kề. * Cạnh am cốc của Jikmé Lingpa có một cái ao mà ông phải khó nhọc lắm mới vượt qua. Một số đệ tử xin xây một cái cầu, song ông bảo Xây làm gì? Ai biết được ta còn sống để ngủ tại đây đêm mai? Nhiều bậc thầy cố cảnh tỉnh cho ta thấy rõ tính mong manh của đời sống bằng những hình ảnh mạnh hơn Họ bảo mỗi người trong chúng ta hãy nghĩ như mình là một tên tù tội, đang đi đến nơi hành quyết; như một con cá đang vùng vẫy trong lưới; như một con bò đang đợi vào nhà tế sinh. Thân thể nằm dài trên giường lần cuối Miệng thì thào những lời trăn trối Tâm ngắm nhìn ký ức lần cuối diễn ra Bi kịch ấy khi nào sẽ đến với ngươi? Điều quan trọng là ta phải tư duy một cách thản nhiên và thường xuyên rằng Cái chết thực có, và nó sẽ tới mà không báo trước. Đừng để như con bồ câu trong ngạn ngữ Tây Tạng Suốt đêm lăng xăng soạn chỗ ngủ cho đến sáng, và nó không còn thì giờ để ngủ nữa. Như Drakpa Gyaltsen, một bậc thầy hiện đại, đã nói – Loài người trải qua suốt cả đời để chuẩn bị hết việc này tới việc khác chỉ để thình lình bắt gặp đời sau mà họ hoàn toàn không chuẩn bị. Tham sống sợ chết Sự mong manh của đời sống Có lẽ chỉ có những người hiểu được tính mong manh của đời sống mới biết được sự sống quý báu ngần nào. Một lần, khi tôi dự hội thảo ở Anh quốc, phóng viên đài BBC phỏng vấn những người tham dự. Đồng thời họ cũng nói chuyện với một người phụ nữ sắp chết. Bà ta vô cùng hãi sợ, vì bà chưa từng nghĩ cái chết là thực có. Bây giờ bà đã biết. Bà chỉ có một thông điệp duy nhất cho những người chết sau bà, đó là Hãy xem trọng sự sống và cái chết. Xem trọng cuộc đời không có nghĩa phải bỏ cả đời mà tĩnh tọa tư duy như thể là ta đang ở trên Núi Tuyết. Trong thế giới tân tiến, ta phải làm việc và kiếm sống; nhưng không nên vướng vào kiểu sống “chụp giật”, không nhìn thấy một ý nghĩa sâu xa nào của cuộc đời. Công việc của ta là tìm một thế quân bình, trung đạo Không quá dấn mình vào những hoạt động và bận bịu ngoại vi. Ta hãy làm cho cuộc sống của ta trở thành đơn giản. Chìa khóa để tìm ra một thể quân bình hạnh phúc cho đời sống hiện nay là tính giản dị. Đó là ý nghĩa đích thực của giới luật ở trong đạo Phật. Tạng ngữ gọi giới luật là Tsul trim. Tsul có nghĩa là thích hợp, chính xác, và trim có nghĩa là quy luật hay cách thức, con đường. * Vậy giới luật là làm cái gì thích hợp hay chính xác; ở trong một thời đại quá phức tạp như hiện nay, thì đó chính là sống giản dị. Chính từ đây mà ta có được sự an bình trong tâm. Ta sẽ có nhiều thì giờ hơn để theo đuổi sự nghiệp tâm linh và những hiểu biết có thể giúp chúng ta giáp mặt cái chết. Buồn thay, đây là điều mà trong chúng ta ít có ai làm. Có lẽ bây giờ ta nên tự đặt cho mình câu hỏi – Thực sự ta đã làm được cái gì trong đời ta? Tôi muốn nói là, ta đã thực sự hiểu được bao nhiêu về sống chết. Điều làm tôi lên tinh thần là sự xuất hiện những báo cáo về các nghiên cứu kinh nghiệm cận tử; như những quyển sách của bạn tôi, anh Kenneth Ring và những người khác. Một số đáng kể những người sống sót qua tử nạn; hoặc qua kinh nghiệm lúc suýt chết đều mô tả họ có một toàn cảnh cuộc đời họ diễn ra trong tâm trí vào lúc đó. Một cách sống động và chính xác, họ sống lại những biến cố quan trọng của đời họ. Đôi khi họ còn thấy sống lại những hậu quả hành động của họ đối với kẻ khác, và kinh quá những cảm xúc mà hành động họ đã gây nên. Một người đàn ông kể cho Kenneth Ring nghe * – Tôi nhận ra rằng có những việc mà mỗi người được đưa xuống trần gian để học hỏi và thực chứng. Chẳng hạn để san sẻ thêm tình yêu thương, quan tâm đối với nhau hơn. Để khám phá rằng điều quan trọng nhất là mối tương giao giữa người với người là lòng nhân ái, chứ không phải là những thứ duy vật. Để thấy rằng mỗi một việc làm của bạn trong đời này đều được ghi lại; và mặc dù lúc đó bạn không nghĩ tới, nó vẫn xuất hiện lại về sau. Đôi khi cuộn phim về cuộc đời xảy ra kèm theo một “thực thể ánh sáng” quang vinh. Điều nổi bật trong nhiều nhân chứng khác nhau là Sự gặp gỡ “thực thể” ấy chứng tỏ rằng mục đích thực sự duy nhất trong đời là “tập sống yêu thương kẻ khác và có được tri kiến”. Một người kể với Raymond Moody – Khi ánh sáng xuất hiện, điều đầu tiên ngài nói với tôi là “Con đã làm gì để chứng tỏ với ta là con đã sống trọn vẹn đời con?” hoặc một điều gì tương tự như thế… Tựu trung suốt buổi, ngài cứ nhấn mạnh về tầm quan trọng của yêu thương… Ngài dường như cũng rất quan tâm đến những việc liên hệ tới hiểu biết nữa… Một người khác bảo với Kenneth Ring – Tôi được hỏi, mà không nghe thành lời – nó như một giao cảm tâm linh trực tiếp – rằng “Tôi đã làm gì để đem lại lợi lạc hay tiến hóa cho loài người?” Những hành động của ta lúc sống như thế nào, thì khi chết ta như thế ấy. Và tất cả mọi sự, tuyệt đối tất cả, đều đáng kể. * Ở tu viện của ngài tại Népal, vị đệ tử già nhất hiện còn sống của thầy tôi là Dilgo Khientse Rinpoche, đã giảng dạy đến ngày cuối một khóa tu học. Ngài là một trong những bậc thầy nổi tiếng hiện nay; đã từng dạy cả đến đức Dalai Lama và nhiều bậc thầy khác; những người xem ngài như một kho tàng bất tận của trí tuệ và từ bi. Tất cả chúng tôi đều ngước lên mà chiêm ngưỡng con người vĩ đại như tuyết ấy, một bậc học giả, thi sĩ, và hành giả mật tông đã trải qua hai mươi lăm năm trong đời để nhập thất ẩn cư. Ngài dừng lại và đưa mắt nhìn xa xăm, dạy rằng – Tôi nay đã già bảy mươi tám tuổi, đã trông thấy quá nhiều việc trong đời. Bao nhiêu người trẻ tuổi đã chết, bao nhiêu người bằng tuổi đã chết, bao nhiêu người già đã chết. Nhiều người ở trên cao đã tụt xuống thấp. Nhiều người ở dưới thấp đã vượt lên cao. Nhiều xứ sở đã biến đổi. Đã có bao nhiêu biến động đau thương, bao nhiêu chiến tranh, tật dịch, bao nhiêu tàn phá trên khắp thế giới. Tuy thế tất cả những biến chuyển kia không thực gì hơn một giấc chiêm bao. Khi ta nhìn thật sâu xa, ta nhận ra rằng không có một cái gì trường cửu miên viễn; không một cái gì, cả đến sợi lông măng trên thân thể ta. Và đây không là một lý thuyết, mà là điều bạn có thể thực sự chứng nghiệm, thấy biết bằng chính mắt bạn. Tham sống sợ chết Vạn vật đều vô thường Tôi thường tự hỏi “Tại sao mọi sự đều thay đổi?” Và chỉ một câu trả lời duy nhất trở lại với tôi “Đấy là cuộc đời.” Không một thứ gì, tuyệt đối không thứ gì, có một tính chất trường cửu nào cả. Đức Phật dạy Hiện hữu của chúng ta mong manh như mây mùa thu Cảnh sống chết như màn nhảy múa. Đời người như chớp loáng qua bầu trời Vút nhanh như thác trên núi cao đổ xuống. Một trong những lý do chính khiến ta lấy làm khó khăn lo sợ khi đối mặt cái chết là vì ta tảng lờ sự thật về vô thường. Chúng ta cứ khăng khăng muốn mọi sự tiếp tục như cũ, đến nỗi ta tưởng rằng chúng vẫn luôn như vậy. Nhưng đấy chỉ là ảo tưởng. Chúng ta cũng thường thấy rằng lòng tin không ăn nhập gì với thực tại. Ảo tưởng ấy, cùng với những thông tin sai lạc, ý tưởng, giả thuyết, là một nền tảng bấp bênh trên đó ta xây dựng cuộc đời ta. Dù sự thật có xen vào chứng minh ngược lại, chúng ta vẫn cố bám giữ lấy ảo tưởng của ta. Trong tâm trí ta, sự biến chuyển luôn đồng nghĩa với mất mát, đau khổ. Và khi nó xảy tới, ta cố tự “gây mê” cho mình càng nhiều càng hay. Ta cứ nghĩ một cách ươn ngạnh phi lý rằng sự trường cửu đem lại an ninh, còn vô thường thì không. Nhưng kỳ thực vô thường cũng như một vài người ta gặp trong đời, lúc đầu khó chịu nhưng khi đã quen biết lại rất thân thiện, không đáng bực mình như ta tưởng. * Hãy suy nghĩ về điều này Sự thực chứng về vô thường, ngược đời thay, lại là cái duy nhất ta có thể nắm chắc, có lẽ đấy là sở hữu bền bỉ duy nhất của ta. Nó giống như bầu trời hay trái đất. Bất kể vạn vật chung quanh ta đều có thể sụp đổ, đổi thay bao nhiêu, trời đất vẫn tồn tại mãi. Chẳng hạn chúng ta có trải qua một cơn khủng hoảng đau đớn ê chề, toàn bộ cuộc đời ta dường như tan rã thành mảnh vụn… Chẳng hạn người bạn đời của ta đột ngột bỏ ta không báo trước. Nhưng trái đất vẫn còn đó, bầu trời còn đây. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng ngay cả trái đất cũng chấn động, chỉ để mà nhắc cho ta nhớ đừng có chắc ăn bất cứ một việc gì… Ngay cả đức Phật cũng chết. Cái chết của ngài là một cách giáo hóa, để gây chấn động nơi kẻ ngây ngô, biếng nhác, tự mãn, để đánh thức cho ta thấy sự thật là mọi sự đều vô thường, và cái chết là một sự kiện hiển nhiên của cuộc đời. Khi gần chết, đức Phật đã dạy – “Trong các dấu chân, dấu chân voi là lớn hơn cả. Trong các phép quán niệm xứ, thì niệm vô thường là hơn cả.” Mỗi khi chúng ta đánh mất mục tiêu của mình, rơi vào lười biếng giải đãi, thì sự quán niệm vô thường và chết lay ta trở về sự thật Cái gì đã sinh ra sẽ chết Cái gì đã tụ, sẽ tan Cái gì có tích lũy sẽ cạn kiệt Cái gì đã xây dựng sẽ sụp đổ Và cái gì lên cao sẽ xuống thấp. * Tham sống sợ chết – Theo Tạng Thư Sống Chết Tuệ Tâm 2021.
tham sống sợ chết