VÕ LUYỆN ĐIÊN PHONG 945 - Quy Tâm _ Truyện Tiên Hiệp Huyền Huyễn Dị Giới _ Trần Vân Vlog.mp3. Trần Vân Vlog - today (20/10/2022) play . Trần Vân Vlog one month ago. VÕ LUYỆN ĐIÊN PHONG 860 - Hư Không Chân Quân _ Tiên Hiệp Huyền Huyễn Dị Giới _ Trần Vân Vlog.mp3. Download trọn bộ File nghe Audio 6 quyển: File nghe quyển 1 : Tại đây. File nghe quyển 2 : Tại đây. File nghe quyển 3 : Tại đây. File nghe quyển 4 : Tại đây. File nghe quyển 5 : Tại đây. File nghe quyển 6 : Tại đây. Các bạn tải file nghe tiếng Trung phù hợp theo từng trình độ giáo Link tải giáo trình Hán ngữ 4 : Tại đây. Giáo trình Hán ngữ Quyển 4 (quyển Hạ) bao gồm 10 bài, tuy nhiên những kiến thức trong quyển Hạ đã được nâng cao đáng kể, bài khóa gồm những hội thoại dài, hoặc các đoạn văn, từ mới mỗi bài đã tăng lên khoảng 40 từ mỗi bài. Quý vị đang xem nội dung tin rao "Văn phòng Hải Âu đường Trường Sơn, gần sân bay phường 4 cho thuê" - Mã tin 15195956.Mọi thông tin, nội dung liên quan tới tin rao này là do người đăng tin đăng tải và chịu trách nhiệm. Quyển 4: Thiết kỵ quyển phong vân, nhất kiếm vấn bất bình. Converter: Minh Phương Nguồn: Bachngocsach.com. Từ khi Trường An sự tình đi tới về sau, Từ Hàn tại Đại Chu lưu lại có chừng nửa năm thời gian. Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Người sống trên đời thì điều gì là quan trọng nhất...Đó là lý tưởng!Để thực hiện được lý tưởng thì cần nhất là thứ gì...Đó là quyết tâm!Thế thì quyết tâm do đâu mà có...Do rèn luyện gian khổ!Vậy thì rèn luyện gian khổ là như thế nào...Trong võ lâm đã có một nhất đại cường giả được xem là thần long trong mây thấy đầu không thấy đuôi, ông ta là người xứng đáng nhất với biệt hiệu võ giả vô địch. Tên của ông ta cũng đủ để nói lên sự cử thế vô song của chính ông ta, là một nhân vật thần thoại trong thần thoại, dưới gầm trời này nói đến võ học thì ông ta là thứ hai thì tuyệt đối không ai là thứ Cường Võ Giả Võ Vô Địch...Một vách đá treo leo dựng đứng, phía dưới nhìn lên chỉ thấy cao tít mù tắp, vòm trời ở đây nhìn thấy cũng chẳng khác nào một tấm gương nhỏ bé, cảm giác như sẽ chẳng bao giờ leo được tới đỉnh của vách đá này. Chỉ đứng nhìn lên thôi, cho dù là người có quyết tâm đến mấy, cũng sẽ từ bỏ ý định chinh phục đối với ngọn núi hùng vĩ giữa lưng chừng vách đá treo leo, trong đêm cô quạnh chỉ có mây gió cùng sự buốt lạnh của sương khuya. Đang có một bóng người vất vưởng giữa những mỏm đá trơ trọi vô tình, người này đang từng bước chậm chạp đưa tay bám vào các kẽ đá để cố sức leo lên núi thô ráp lại cứng chắc cùng những cạnh đá sắc nhọn, làm cho bàn tay của người này bị cắt phá đến tươm máu, nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng mà không một tiếng rên từ mọi phía hun hút thổi vào người y khiến cho thân thể lạnh ngắt, trên mình y cũng chỉ có một tấm ảo mỏng manh, như sinh mạng của hắn giữa không gian cô tịch này nhỏ bé và yếu ớt đến lạ thường. Đúng là một người có một sức chịu đựng phi thường, nếu là kẻ khác chắc đã buông tay mặc cho số phận hành hạ và nhấn chìm từ lâu canh giờ sau bằng nghị lực phi phàm, người đó đã leo thêm được một đoạn nữa, có điều thân thể máu thịt của người thường, cũng khó chống lại được sự khắc nghiệt của thiên nhiên tàn khốc. Sự đau rát nơi hai bàn tay, đã thực sự sắp hạ gục một trái tim kiên người đó vẫn không một giây phút nào có ý định từ bỏ, bởi y biết rõ bên cạnh mình vẫn còn có một người đang dám sát mọi hành động cho dù là nhỏ nhất của y. Nếu như hắn tuyệt vọng buông tay trước thử thách nghiệt ngã này thì hắn đã không xứng làm con của người ấy. Tuy nhiên dù sao thì mình trần xác thịt, lại tuổi nhỏ yếu ớt đã có lúc hắn cũng cảm thấy mọi chuyện đang vượt quá sức chịu đựng của Cha! Con thật sự không chịu nổi nữa nói vang lên trong đêm là của một thiếu niên chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, gương mặt thanh tú tỏa ra nét anh khí hiếm có. Vì vô cùng mệt mỏi khi phải cố sức leo lên vách đá dựng đứng này, nên cậu ta đã không thể gắng gượng hơn được quãng đường mà thiếu niên này đã leo qua, thật khiến người ta khó tin là một thiếu niên ở tuổi này mà lại có thể làm được như làm điều đó để làm gì?Tại sao hắn phải mạo hiểm làm cái việc tưởng như chẳng có chút ý nghĩa nào như thế cả là vì cha của hắn muốn hắn phải vượt qua được bản thân, chiến thắng mọi thử thách để trở thành một võ giả chân Vũ nhi! Vinh quang trong đời mỗi con người cũng giống như vách núi này vậy. Có thể chinh phục được vinh quang hay không đều là do sự nỗ lực của chính nói trầm hùng phát ra một thứ khí lực uy nghiêm đến kinh ngạc, chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ thấy người này phong phạm tuyệt đối là một võ giả kiêu hùng vạn Nhưng thưa cha sức của con có hạn sợ rằng không thể chịu đựng nổi cho cậu thiếu niên van xin người này vẫn tỏ ra dửng dưng như không nghe thấy, bước chân ông ta vẫn bước đi thong dong trên mặt đá gồ đá dựng đứng mà ông ta hai tay chắp sau lưng, bước đi ung dung nhẹ nhàng như đi trên mặt đất, tu vị khinh công đã đạt tới cảnh giới quỷ khốc thần Nếu đỉnh vinh quang mà ai cũng dễ dàng leo lên thì trên đời này đâu còn kẻ thất bại. Vách núi nhỏ bé này thì đã là cái gì. Hôm nay nếu con không thể leo được lên đỉnh, thì con không xứng đáng làm con của ta. Cảm thấy không đủ sức thì có thể buông tay tự giải nói nghiêm nghị quả quyết, ông ta là kẻ vô tình, sẵn sàng để con mình kiệt sức rơi xuống vực đá chết không toàn thây. Hay ông ta tin tưởng con mình, sẽ đủ khả năng vượt qua thử thách cam go thấy ông ta bước đi nhanh hơn, phút chốc đã biến mất dạng trong mây mù. Ông ta như thần long trong mây thấy đầu không thấy đuôi, đến đi bất định. Bên cạnh cậu thiếu niên chỉ còn lại mây gió, cùng một thân cô độc giữa lưng chừng núi đá treo leo thăm ra là con của cường giả, lại là một cường giả vô địch thiên hạ, đó là một áp lực rất lớn đối với người con kia. Nhưng hổ phụ ắt sẽ không sinh ra khuyển tử, chàng thanh niên này ý thức rõ ràng trọng trách và sự kỳ vọng rất lớn của cha dành cho Mình không thể bỏ cuộc, mình là hậu nhân của Võ Gia tuyệt đối sẽ không chịu thất bại... mình phải cố gắng... mình không thể là kẻ hèn thế cậu thiếu niên này bằng nghị lực phi thường và niềm tin mãnh liệt, không biết là bao nhiêu lâu bàn tay cậu đã chạm được tới nấc đá cuối đã leo được lên đỉnh núi, đã chinh phục được thử thách của cha cậu, cái quan trọng hơn là cậu đã vượt qua được sự nản chí, lòng sợ hãi và sự nhu nhược của bản thân đời nếu gặp một chút khó khăn mà đã vội buông xuôi, thì sẽ chẳng làm được trò chống gì nên hồn cả. Giờ này thì thiếu niên đã hiểu được dụng ý sâu sa của cha mình khi ép cậu ta leo núi cả đêm niên này là Tiểu Vũ hậu nhân của Võ Gia Thiên Hạ, ngọn núi mà cậu mới chinh phục là ngọn cô phong cao nhất trong thiên hạ, tên của nó là Quang Minh nắng mặt trời ấm áp đầu tiên trong ngày xuyên qua làn sương, chiếu vào khuôn mặt lấm lem sau một đêm dài vất vả leo mệt mỏi khụy xuống, toàn thân mọi gân cốt trên người như muốn mềm nhũn ra. Hai bàn tay đỏ thẫm một màu máu, sự đau rát ấy như muốn điên cuồng hành hạ cậu ta. Nhưng bằng lý trí kiên cường cậu vẫn cố gắng hướng ánh mắt về phía tầm mắt của Tiểu Vũ, một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, ùa vào trong ánh mắt trong suốt của cậu trời đẹp nhất đó là khi bình minh, lúc này ánh sáng chưa chói loá, từ trên cao nhìn xuống thấy cảnh vật đang từ từ chuyển mình, đón nhận ánh nắng ấm áp sau một đêm dài ngủ trong ánh nắng ấm áp đầu tiên của buổi sớm ban mai, một người đứng đó hiên ngang bất đảo như đạp chân lên thiên thân ông ta phát ra khí độ cao cao tại thượng, mây gió xung quanh cũng không dám phạm thượng đến ông này có sự uy nghi của một nhất đại tôn sư, khiến bất kỳ võ lâm cao thủ nào khi đối diện cũng phải cam bái hạ phong, chân thành kính đời người có thứ khí tức vô địch kiêu hùng này chỉ có duy nhất một người, ông ta chính là Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch, cha của cậu thiếu niên Tiểu Vũ khí lực của siêu cấp võ giả này, ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ cũng chưa chắc đã có, cái thần uy lẫm liệt này hoàn toàn được phát ra từ thực lực kinh nhân tuyệt thế. Cả thiên hạ này cũng không có được mấy người có phong phạm lợi hại siêu cường đến như Vũ nhi! Nếu con không bỏ công sức leo núi cả đêm hôm qua thì sao thấy được bình minh tỏa nắng của buổi sáng hôm nay. Con xem, chỉ khi ta ở nơi cao nhất thì mới có thể quan sát được xa vút tầm mắt như thế cha nói Tiểu Vũ cũng đã nghe thấy, nhưng thứ hấp dẫn cậu hơn là phong cảnh tuyệt mĩ của trời đất lúc giao thoa giữa đêm và ngày không đứng ở vị trí cao như ở đây, thì sẽ chẳng bao giờ thấy được cảnh sắc hùng vĩ của thiên nhiên đất trời trước trời ló sáng màn đêm bị đẩy lùi, sắc vàng tô thắm giống như một bức tranh được thổi hồn vào trở nên lung linh huyền Vũ như bị cảnh đẹp hùng vĩ trước mắt hút hồn, mọi đau đớn mệt mỏi tối qua bỗng dưng biến mất Cha nói đúng! Không có thứ gì dễ dàng có được mà không phải đánh đời muốn có được cái gì có giá trị, cũng phải đổi lại bằng một thứ gì đó có giá trị tương Vô Địch là người không chỉ võ nghệ siêu quần, mà thể nghiệm cuộc sống của ông ta cũng rất là sâu Cha con có thể hỏi cha một câu hỏi này Tiểu Vũ đã ấp ủ trong lòng từ rất lâu, vì Võ Vô Địch mải truy cầu võ học nên hai cha con cũng ít có cơ hội gặp gỡ gần gũi như lúc ta nghe con trai hỏi xong, yên lặng một lúc rồi mới gật đầu- Được! Con trai có gì con cứ hỏi cha đồng ý Tiểu Vũ đã nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn Thưa cha! Tại sao cha cứ phải có ước muốn trở thành vô địch, không biết danh hiệu vô địch đó có gì hay mà hấp dẫn cha đến như là cả đời Võ Vô Địch sống chỉ vì đam mê võ học mà không có bạn bè, xa lánh vợ con, rốt cuộc vô địch có sức hấp dẫn gì đối với ông ta như vậy. Không chỉ có Tiểu Vũ tò về điều đó, mà ngay cả bản thân Võ Vô Địch cũng đã từng tự hỏi lòng mình câu hỏi đó. Rốt cuộc ông ấy sẽ trả lời câu hỏi này như thế Vũ nhi à! Một họa sư sẽ luôn muốn vẽ nên một bức tranh đẹp nhất, một nhạc sư sẽ muốn tấu một khúc nhạc bất hủ. Vậy thì cha là một võ giả thì cha phải trở thành võ giả vô Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá Tinh phẩm đã end , yên tâm nhập hố . Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-12 180802 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d64096b5f4006e0 • Your IP • Performance & security by Cloudflare Khổng Từ là ai? Nàng là nương tử của Tần Sương có đúng không? Tất nhiên là đúng bởi nàng danh chính ngôn thuận, kết hôn với Sương đại thiếu gia người ngự ở Vọng Sương Lầu. Nàng có phải là người yêu của Bộ Kinh Vân hay không? Cũng đúng vì thân thể trinh bạch, cùng thời gian rất dài nàng sống và chăm sóc cho Vân Thiếu gia ở Kinh Vân Các. Nhưng nàng có yêu hai người đàn ông hết mực yêu thương nàng đó không? Câu trả lời chính xác nhất là Không! Có một người mà nàng rất yêu nhưng lại không thể nói, vì nàng nói ra sẽ xé nát trái tim của hai chàng trai yêu thương nàng chân thành. Và một điều quan trọng hơn chính là nàng phải toàn tâm vâng mệnh của một người nàng không thể nào không vâng theo. Người Khổng Từ yêu thương nhất là ai? Là Nhiếp Phong! Tam đệ tử của bang chủ Hùng Bá là người có ngộ tính và năng lực cao nhất trong ba đường chủ của Thiên Hạ Hội. Có thể nói nữ nhân đầu tiên xuất hiện trong Phong Vân, xứng đáng xếp vào hàng mỹ nhân phần 1 chính là Khổng Từ. Nét đẹp thơ ngây thánh thiện của nàng đã khiến cả hai người Tần Sương và Bộ Kinh Vân say mê điên đảo. Nhưng số phận chêu ngươi lòng người, khi tấm chân tình của nàng luôn trao trọn cho Nhiếp Phong. Nắm bắt được huyền cơ đó nên Hùng Bá đã lợi dụng Khổng Từ chia rẽ tình cảm 3 đệ tử của mình. Mục đích của Hùng Bá là ly gián sự đoàn kết giữa ba huynh đệ, Sương, Vân Phong. Vì sau khi được Nê Bồ Tát giúp nhìn thấy thiên mệnh qua câu sấm ngôn "thành tại Phong Vân, bai tại Phong Vân ". Tuy nhiên kế hoạch đó cũng đã thành công, bất quá một phần cũng là do Khổng Từ quá yếu mềm. Khi đọc truyện Phong Vân, nhân vật khiến bổn tọa luôn thấy xót xa dù sự xuất hiện của nàng chỉ vỏn vẹn có 5 tập truyện. Cuộc đời nàng giống như một con cờ bé nhỏ, không thể tự chủ, không thể quyết định số phận của chính mình. Suốt cuộc đời nàng phải theo lệnh của chủ nhân, phải toàn tâm nghe theo sự xắp đặt của người khác. Nàng là Khổng Từ, là tì nữ của Thiên hạ Hội. “Thành tại Phong Vân, bại tại Phong Vân”. Câu sấm ngôn ấy không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời của Hùng Bá và Phong,Vân, mà còn ảnh hưởng đến cảKhổng Từ. Nàng mang đến cho Bộ Kinh Vân tình yêu thương, mà trước đây chàng chưa bao giờ có được. Sự quan tâm của nàng dành cho chàng như hơi ấm người mẹ, tình cảm chàng khao khát từ thuở nhỏ. Sự dịu dàng của nàng đã làm cho trái tim của Bộ Kinh Vân không ngừng dậy sóng, không ngừng yêu nàng bằng tất cả tình yêu đầu. Một tình yêu cuồng nhiệt và đầy tính chiếm hữu. Bổn tọa thực sự thương cho Khổng Từ, thương sự dịu dàng, tốt bụng của nàng, thương tình yêu nàng dành cho Nhiếp Phong. Nàng yêu Phong, lấy Tần Sương nhưng lại là người của Kinh Vân. Còn có nỗi bi ai và xót xa nào hơn cho một người phụ nữ như nàng. Nàng biết mình chỉ là tì nữ, thân phận thấp hèn, ko thể tự quyết định số phận. Hùng Bá sắp đặt thế nào nàng chỉ có thể tuân mệnh. Và một lần duy nhất trong đời, nàng dũng cảm lựa chọn cho mình một con đường để đi. Nhưng âu cũng là số mệnh bởi đó là lần cuối nàng thấy ánh Mặt Trời. Chuyện xảy ra khi Phong Vân giao chiến, nhận thấy Nhiếp Phong gặp phải nguy hiểm, nàng đã dùng thân mình đỡ lấy một chưởng của Bộ Kinh Vân. Ngày hôm đó, bầu trời cũng mịt mù, cuồng phong gào thét, mây tím giăng đầy, người ta chỉ nhìn thấy trước mắt là cánh tay Khổng Từ đã lìa khỏi thân thể nàng. Nàng ngã xuống, nhưng điều khiến người ta hoảng hốt không phải nàng, mà là nước mắt của Bộ Kinh Vân. Cha hắn chết hắn không khóc. Mẹ hắn chết hắn không rơi lệ. Người cha nuôi hắn tôn kính nhất bị chém cụt đầu lăn lông lốc trước mắt hắn, cũng không làm hắn đổ lệ xót thương. Nhưng nàng một tì nữ thấp bé nhỏ nhoi trong Thiên Hạ Hội đã làm cho hắn đẫm lệ hai hàng. Lần đầu tiên người ta nhìn thấy Bộ Kinh Vân khóc, nước mắt của hắn thấm đẫm gương mặt Khổng Từ, hắn chỉ biết kêu gào trong đau đớn “ Nàng đừng chết”. Chưa bao giờ hắn khóc, kể cả ngày toàn Hoắc gia bị sát hại, hắn cũng không hề khóc. Nhưng giờ đây, người mình yêu nhất, lại chỉ còn chút hơi tàn, sắp rời khỏi thế gian này. Bao nhiêu đau thương không thể kìm nén, cứ như thế, rơi xuống, hóa thành những giọt nước mắt đau thương. Khổng Từ – nàng nhân từ như tên của mình vậy, mắc kẹt giữa 3 người nam nhi ấy, nàng luôn thấy mình tội lỗi “ Vân, huynh đừng khóc”. Và không ngừng xin lỗi Tần Sương, xin lỗi mọi người. Tại sao trời cao lại tàn khốc đến như vậy? vì sao yêu nhau lại thành ra kết quả đau lòng như thế này? Trước lúc chết ao ước duy nhất ấp ủ bấy lâu nay của Nàng, chỉ mong một lần được nắm tay Nhiếp Phong người nàng yêu thương nhất. Nhưng Bộ Kinh Vân không cho nàng cơ hội ấy và sự chần chừ của Phong đã làm cho nàng ra đi mà không được một lần toại nguyện. Dù rằng nàng đã nói, cuối cùng mình đã lựa chọn cho mình một con đường để đi, một lần sống đúng với suy nghĩ của mình, nàng cảm thấy đó là sự lựa chọn đúng đắn. Rồi nàng vĩnh viễn nhắm đôi mắt đau thương chờ đợi Nhiếp Phong. Nhưng Khổng Từ ơi, ta ước gì nàng có thể nhìn thấy người yêu nàng nhất cuộc đời này là Vân, đã đớn đau như thế nào khi mất nàng. Với y, nàng là cả thế giới, nàng là ánh nắng ấm áp nhất mà y từng có trong cuộc đời lạnh lẽo và băng giá đó. Trăm năm sau, người nhớ đến nàng nhất, kính yêu nàng nhất cũng chỉ có mình Bộ Kinh Vân, không phải Phong, cũng chẳng phải chồng nàng- Tần Sương. Chỉ mình y, Bộ Kinh Vân đó mà thôi. Không phải vì Vân day dứt đã lỡ tay với nàng, mà vì nàng là người Bộ Kinh Vân yêu nhất bằng tất cả tình cảm trong suốt chừng ấy năm tháng tuổi trẻ nông nổi, nhiệt huyết ấy. Đối với Vân, nàng mãi mãi là người con gái xinh đẹp nhất, không chút khuyết điểm. Sự cuồng nộ và đau đớn của hắn, khiến ta thương cảm nhiều hơn và đồng cảm nhiều hơn. Hắn tỉ mỉ khâu lại cánh tay cho Khổng Từ, búi tóc lại cho nàng vì hắn nghĩ Khổng Từ rất thích sự hoàn thiện, chu toàn. Ta nhìn hắn cô độc trong căn phòng nhớ về Khổng Từ, nỗi nhớ dường như là mũi dao khiến hắn đau đớn. Vì tình yêu cuồng si đó, Vân đã cùng Từ sống trong núi băng, dùng băng phách để nàng mãi mãi xinh đẹp, như tình yêu của hắn mãi mãi bên nàng. Ta còn nhớ ngày Vân trở lại Hậu Lăng, cảm giác nôn nao nhung nhớ sau nhiều tháng xa cách, đã biến thành phẫn hận khi Cách Thế Thạch ngàn cân kia đã hạ xuống, thì không có cách nào nhấc lên. Vân đã không thể nhìn thấy nàng sau cánh cửa ấy. Nàng cô đơn quạnh quẻ, thân xác còn nguyên vẹn để làm gì? Khi mà thời gian rồi sẽ tàn phai. Người ta rồi sẽ quên nàng. Thế thạch đóng xuống, nàng mãi mãi cách biệt với thế gian. Thương nàng lắm, Khổng Từ. Ai sẽ đến thăm nàng? Trăm năm sau nàng sẽ đi về đâu? Bổn tọa đã từng rất ghét tác giả truyện, khi cứ đánh đánh giết giết mãi mê suốt mấy chục tập mà chẳng đoái hoài đến Khổng Từ một lần. Lẽ nào cánh cửa ấy không thể mở sao? Mười hai năm sau, Bộ Kinh Vân ôm xác Tử Ngưng, người vợ đã hi sinh vì hắn lúc này Vân đã mất đi kí ức, hắn đi trong vô thức, trong đớn đau không thể gọi tên như chiêu thức của hắn “ bi thống mạc danh”. Trong vô thức hắn không hiểu vì sao mình đến Hậu lăng, chỉ biết trong lòng nôn nao, cảm giác phía sau cánh cửa ấy có điều gì đó khiến mình day đứt. Ngày xưa Tuyệt thế hảo kiếm còn không thể mở Thế thạch, hôm nay hắn chẳng có gì ngoài hai bàn tay không. Thế nhưng, hắn đã mở được cánh cửa ấy bằng sự bi phẫn, đau đớn dồn nén tất cả phá tan Thế thạch ngàn cân ấy. Mười hai năm sau, hắn nhìn thấy người con gái xinh đẹp đang ngủ say, tất cả kí ức dường như dồn về không ngừng. Hắn nhớ ra Khổng Từ, nhớ ra mình là Bộ Kinh Vân. Hắn ân hận, chính mình hại chết nàng, bây giờ là hại chết Tử Ngưng. Dường như tất cả người hắn yêu đều vì hắn mà chết. Gặp lại người xưa, lòng hắn không còn vui mừng, chỉ còn lại nỗi day dứt? ”Tại sao lại như vậy?” Rất lâu sau này, khi con trai Bộ Thiên đã hỏi linh vị cao nhất trên bàn thờ “Khổng Từ là ai?” Vân trả lời là “một người đã bị cha hại chết”. Thời gian có thể giúp người ta tỉnh ngộ, không còn nữa oán hận ngày xưa “ Bộ Kinh Vân đã hại chết Khổng Từ”, không còn nữa “ Hùng Bá đã hại chết nàng”.. Mà giờ đây hắn nhận ra đó là lỗi của mình. Bổn tọa kính phục sự phục thiện của Kinh Vân, và càng trân quý tình yêu hắn dành cho Khổng Từ, mãi mãi là tình yêu nồng nàn và sâu đậm nhất. Hắn chưa bao giờ quên nàng, chỉ là trong 12 năm lãng quên kí ức đó là sự gián đoạn, để rồi chẳng bao giờ có thể quên được nữa. Trong cuộc đời Kinh Vân, Sở Sở là người yêu hắn nhất và Tử Ngưng là người hợp với hắn nhất, nhưng Khổng Từ là người hắn yêu nhất. Khổng Từ, liệu nàng có cảm nhận được tình yêu cuồng si ấy, người con trai ấy mới thực sự là người yêu nàng nhất, nhớ đến nàng nhất và nàng mãi mãi giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn. Bộ tiểu thuyết Phong Vân của nhà văn Đan Thanh, kể về nguồn gốc thân thế của hai nhân vật chính là Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân. Lý giải vì sao hai người Phong Vân lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Tiểu thuyết chia làm 9 quyền - Phong Vân Quyển 1- Kinh Thế Thiếu Niên - Phong Vân Quyển 2- Sưu Thần Thiên - Phong Vân Quyển 3- Khuynh Thành Chi Luyến - Phong Vân Quyển 4- Tái Kiến Vô Danh - Phong Vân Quyển 5-Tứ Đại Thiên Vương - Phong Vân Quyển 6 -Ma Độ Chúng Sinh - Phong Vân Quyển 7 - Thiên thần kiếp chi tái thế tình duyên - Phong Vân Quyển 8 - Cửu thiên tiến thần - Phong Vân Quyển 9 - Thiên Khốc Quyển 1 Kinh Thế Thiếu Niên đã được dịch xong, hẳn là những bạn đọc yêu mến tiểu thuyết này đều đã đọc qua hết nội dung rồi. Quyền 2 Sưu Thần Thiên đã được dịch gần hết chỉ còn thiếu phần cuối Bộ Kinh Vân khiêu chiến Thần. Hẳn nhiều bạn đọc sẽ vô cùng tiếc nuối khi không được xem chọn bộ nội dung bộ tiểu thuyết này có đúng không? Nhưng mọi người có thể yên tâm, nội dung cuối quyển 2 và các quyển còn lại sẽ được dịch tại đây, hi vọng mọi người sẽ ủng hộ để Hùng Bá có động lực dịch full tiểu thuyết Phong Vân này của Đan Thanh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Tiểu Thuyết Phong Vân Đan Thanh! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Phong Vân Quyển 4 Hùng Bá THH Đẳng Cấp Gái Gọi Hùng Bá THH Thiên Long Bát Bộ Quyển 2 Hùng Bá THH Phong Trần Đa Tình Đạo Conguyendan Tiếu Ngạo Giang Hồ Kim Dung A Kiều - Lệ Kiều Vâ Tâm tà vương khó đoán khôn cùng, Bất Thế Tà Vương vốn là một con bạc kỳ cựu. Việc đánh thắng một canh bạc lớn là khoái cảm vô cùng đối với một con bạc, cho dù là có thua đi chăng nữa thì một con bạc lão luyện nhất định cũng chừa đường lui tốt nhất cho mình, chứ tuyệt đối chẳng bao giờ chịu trắng Phong cả đời đánh bạc, hắn thường thắng nhiều thua ít, vậy thì ván cược với Liên Thành Chí ở Đô Phường Dịch Thiên, đem cả tính mạng của mình ra để đặt cược có phải là hắn đã thua, một kẻ tinh quái như hắn liệu có đặt tất tay vào ván cược sinh tử tứ đại danh môn đương thế không thể không nhắc tới Bất Diệt Lam Môn. Là hậu nhân của Ma Trung Chi Vương Đoạn Lãng, Lam Vũ mang trong mình dã tâm và thừa kế sự tàn ác của cha. Hắn muốn một mình một đao hoành tảo thiên hạ, thủ đoạn, tham vọng, độc kế không việc gì người này không làm. Cuối cùng bá niệm bất thành đành cam tâm thịt nát xương Vũ cả đời làm ác lại có đứa đệ đệ quang minh lỗi lạc, phút cuối cùng trong cuộc đời sóng gió họ Lam có thể vì đệ ruột của mình mà chết, âu đó cũng là may mắn lớn nhất đối với loại người như đến kiếm thì thiên hạ này có mấy người có thể khiến quần kiếm cam tâm cúi đầu sùng kiếm là thanh kiếm vinh quang, thì hắn là một thanh kiếm cô ngạo bất Kiếm Thánh một đời vô địch, đến chết vẫn không hổ danh là bậc thầy kiếm đạo, vì an nguy xã tắc, vì Thiên Thu Đại Kiếp mà Long Nhi đã phải cam tâm chịu con người sống vì kiếm chết vì thiên hạ, ít ai biết đương kim Kiếm Thánh lại vì nghĩa mà diệt có nhiều người chết lắm rồi, mà người ta rốt cuộc vẫn chưa biết Đại Kiếp đó thực sự là thứ ta chỉ biết có một điều duy nhất, là chỉ có một người đã nhìn thấy Đại Kiếp, và chỉ một mình ông ta mới biết cách phá giải ấy là một Bất Thế Kỳ Nhân, không phải là thần nhưng đã có trí tuệ như thần, là người nhưng lại có những năng lực vượt qua sự bình phàm của nhân trong mình mạng cách Linh Quy thọ hạn trường sinh, nhưng ông sẵn sàng từ bỏ sinh mệnh để vì muôn dân bách tính, ông không phải là ai khác chính là giang hồ truyền kỳ nhìn thấu nhân sinh tam thế kỳ nhân Tiếu Tam Tiếu,Muốn tiêu trừ được Thiên Thu Đại Kiếp thì phải làm sao?Huyền cơ đã được bất thế kỳ nhân Tiếu Tam Tiếu, chỉ dẫn rõ ràng cho hai thần thoại võ lâm Phong vậy thì Nhiếp Phong là ai?Là Phong Trung Chi Thần!Bộ Kinh Vân là ai?Là Bất Khốc Tử Thần!Thần gió và thần chết chỉ có bọn họ, chỉ có Phong Cấp Vân Nộ và Ma Kha Vô Lượng mới đủ sức ngăn chặn trường Thiên Thu Đại Kiếp hiện giờ Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân hai người bọn họ đang ở đâu?Phong Vân hai thần thoại võ lâm này vẫn luôn là chủ đề bàn tán vô cùng hấp dẫn, đối với đám nhân sĩ giang phải vì võ công của họ cao cường mà còn bởi cuộc đời đầy truyền kỳ của tại có người nói rằng...Trận đại chiến long trời lở đất trên Dịch Thiên Đảo, giữa Phong Vân với con của Thập Cường Võ Giả tên gọi Tiểu Vũ đang bất phân thắng khi đó Bộ Uyên Đình bí mật dẫn binh lính triều đình nhân lúc hỗn loạn, thừa cơ hội bắt cóc con của Tà Vân đối với việc hoàng đế muốn bắt con của Dịch Phong là Thiên Nhai, hai người họ tuyệt không có ý sẽ thỏa hiệp nhượng Phong vốn là người nhân nghĩa, luôn lấy đạo lý đặt lên làm đầu, nhưng trong chuyện này Phong cũng cảm thấy lo lắng và hoang phận trêu ngươi hay định mệnh chia rẽ, mà thuở sinh thời Nhiếp Phong và Dịch Phong hai cha con họ đã không có được nhiều thời gian ở bên lần phụ tử tương phùng lại là những lần đối nghịch, cho dù Nhiếp Phong không hoàn toàn đồng tình với cách hành xử tà dị và độc đoán của Dịch Phong. Nhưng ông ta cũng chưa từng dứt khoát quyết liệt phản một người Lãnh Nhẫn Băng Tâm nhưng ai cũng biết Nhiếp Phong ngoài cứng trong mềm, ông ta đích thực rất yêu thương đứa con từng bị lưu lạc vì Nhiếp Phong hiểu rất rõ một điều, con người khi sinh ra thiếu thốn tình thương của cha mẹ, là một nỗi thiệt thòi, mất mát to lớn đến nhường Phong dĩ nhiên là hiểu điều đó hơn ai hết, vì chính y cũng từng có một quá khứ thiếu đi tình cảm gia đình yên thơ ấu Nhiếp Phong tuy được ở cùng mẹ là Nhan Doanh lúc còn thiếu cuộc sống yên ấm đó không kéo dài được bao lâu, thì Nhan Doanh vì vinh hoa phú quý mà đang tâm dứt bỏ tình nghĩa phu thê, mẫu tử mà phủ áo ra ta vẫn nói đàn ông là những kẻ phụ tình, nhưng có ai biết phụ nữ một khi cạn tình mới đáng sợ làm Nhiếp Phong là Nhiếp Nhân Vương khi đó cũng vì thương tiếc thê tử, từ tiếc thương trở thành thù hận mà phát người lúc si tình đều luôn như vậy, chỉ khi yêu chúng ta mới nhận thấy việc lạc mất người mình yêu, trong khi bản thân còn chưa sẵn sàng đón nhận điều đó, nó đau khổ cùng cực như thế phát điên có rất nhiều lý do khác nhau, nhưng điên vì tình thì thật là cảm giác vô cùng đau khổ. Mà nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì quá yêu thương một người đàn Phong vì người cha điên cuồng này mà chịu bao đau khổ thiệt thòi, cái cảm giác thiếu đi tình cảm gia đình đoàn viên yên ấm ấy, Nhiếp Phong cảm nhận thấu hơn sống thơ ấu bươn trải mưu sinh làm cho y thấm được, sự cô độc đáng thương của một con người sống lay lắt trong thế giới này là như thế lẽ chính vì như vậy mà Nhiếp Phong thấu hiểu, đồng cảm được với những hành động độc hành, độc bộ của Dịch Phong con trai của Phong luôn muốn được bù đắp cho nó những thiệt thòi về tình cảm gia đình, điều mà bất kỳ một nhi tử nào sinh ra trên đời này đều đáng được hưởng, mà ông trời lại không cho người cha đáng thương kia cơ hội Phong là Bất Thế Tà Vương chủ tể của cái ác, nhưng sau tất cả những việc mà Dịch Phong đã làm. Nhiếp Phong và võ lâm đều nhận ra đằng sau cái bộ mặt ma mị, do vô tình hay do bị số phận ép buộc ấy, là một trái tim nhiệt thành đầy chính Phong đã hiểu được rằng số mệnh bắt buộc anh ta phải trở thành Bất Thế Tà Vương, nếu như đã không thể nghịch lại được số mệnh tàn khốc, thì tại sao lại không chọn cách là thuận sức mạnh tà ác để khống chế tà ác trong thiên hạ, há chẳng phải là một phương pháp đặc biệt lắm ư. Nhưng kết cục của những người mang sức mạnh tà ác thường rất thê thảm. Không cần biết những gì anh đã làm, mà chỉ cần biết anh đại diện cho cái gì mà đời luôn đầy rẫy những bất công là tên ngụy quân tử lòng đầy dã tâm, chuyên làm nhiều chuyện ám muội. Nhưng bề ngoài hắn vẫn có cái diện mạo là một đại anh kẻ sinh ra đã mang số phận khoác lên cái ma tà, thì cả đời cũng khó có thể trở thành đại anh hùng Phong cũng vậy, chỉ có điều anh ta đã chọn chết một cái chết oanh liệt và đầy ý nghĩa, thật không hề xấu hổ với thiên hạ, hoàn toàn xứng đáng là con cháu của Nhiếp chết ấy thể hiện một chí khí anh hùng mà nhiều người phải công nhận, nhưng bên cạnh đó những người thân thì đau đớn khôn nguôi. May mắn cho Đệ Nhị Mộng là đã sớm ra đi trước đó, để không phải thấy cảnh Dịch Phong táng mạng dưới trọng chưởng của kẻ Phong là một người cha nhân nghĩa lại sinh ra một đứa con là Tà Vương, đúng là ông trời luôn thích trêu ngươi con người. Nay Dịch Phong chết đi để lại một sinh linh bé nhỏ, hơn nữa đứa trẻ cũng là giọt máu cuối cùng của Nhiếp gia, thân là nội tổ phụ của đứa bé Nhiếp Phong phải chịu sự giằng xé trong tư tưởng rất là Nhiếp Phong trước đây thì sẽ vì nghĩa mà diệt thân, ông ta sẽ không ngần ngại hai tay dâng cháu nội của mình cho hoàng đế, để giải trừ triệt để mối họa Thiên Thu Đại Kiếp, giải phóng hòa bình an lạc cho muôn dân bách nếu làm thế thì thật có lỗi với đứa con trai của mình là Dịch Phong, chắc chắn Phong nhi dưới cửu địa hoàng tuyền sẽ không tha thứ cho sự nhẫn tâm của Nhiếp nay bên tình bên nghĩa đứng giữa hai con đường này, thật vô cùng khó để đưa ra được một quyết định vẹn chi nếu Thiên Nhai đúng là mầm họa của Thiên Thu Đại Kiếp, thì sinh mạng của hàng ngàn bá tánh thiên hạ, đang nằm hoàn toàn trong tay của Nhiếp có rất nhiều dấu hiệu khác thường về căn nguyên trong người đứa nhỏ, liệu nó có phải là Kiếp Tâm thật hay không. Điều đó với Nhiếp Phong, đã không còn quan trọng nữa, vì lần này ông ta đã có chủ đời nhân nghĩa rốt cuộc Nhiếp Phong đã có được cái gì chứ, cha mẹ vì cái lòng nhân nghĩa ấy mà chết, rồi đứa con trai cũng vì nghĩa mà quên thân, người vợ thân yêu bao năm kề cận cuối cùng cũng ra đi trong đau đời hiệp nghĩa cuối cùng vẫn chỉ có một mình Nhiếp Phong cô độc, ôm đứa trẻ trong tay nhìn nó nở nụ cười thơ ngây trong sáng. Phong cuối cùng đã có một sự chọn lựa mà có lẽ lần đầu tiên trong đời ông ta sẽ làm trái với những tôn chỉ của mình, đó là nghịch lại lý tưởng chính nghĩa cả đời theo đuổi và gìn đời ra sức vì thiên hạ thực sự Nhiếp Phong đã hi sinh quá nhiều, đã đến lúc ông ta cần hi sinh cho bản thân, cho gia đình của có thể tin chắc một điều là dù cho võ lâm này có quay lưng, hay thế gian này có phản bội, thì vẫn sẽ có một người luôn luôn ủng hộ quyết định của Nhiếp không phải ai khác chính là người nghĩa huynh thủa thiếu thời, cả hai cùng một bước lên Thiên Hạ Hội năm đó với ấy cùng vào sinh ra tử với Phong không biết bao nhiêu lần, người đó chẳng phải ai khác chính là Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Kinh Vân một đám mây đen vô định, một con người mà cuộc đời sinh ra chỉ để hứng chịu khổ đau và thù hận. Nếu nói ông ta là một đại ma đầu cũng đúng, vì những người chết dưới tay của tử thần cũng phải tới hàng nói ông ta là một đại anh hùng cũng chẳng sai, ba lần bốn lượt cứu võ lâm tránh khỏi họa kiếp bởi những kẻ bị quyền lực làm mờ mắt, tạo nên những sóng gió bão bùng tai họa cho muôn lạnh trong nóng, tâm tư khó đoán, thần thái lãnh ngạo, độc bộ độc hành ra tay quyết đoán, bất kể thần hay phật cứ cản ta là giết thái khủng bố và cách làm việc lạnh lùng, nên dù đã nhiều lần cứu võ lâm song trong mắt người trong thiên hạ, Bộ Kinh Vân vẫn là kẻ vô cùng đáng hiệu Bất Khốc Tử Thần có lẽ cả đời này sẽ gắn chặt lấy Bộ Kinh Vân mãi sự việc lần này lại diễn biến bất thường, Tiểu Vũ dễ dàng có được Thiên Nhai mà không hề bị sự cản trở gay gắt của Phong sao lại như vậy?Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên Dịch Thiên Đảo. Dấu chấm hỏi đó bao trùm lấy tâm trí của rất nhiều người, trong đó có cả ông ta, người đã bỏ tâm huyết nhiều nhất trong chuyện Uyên Đình là cha ruột của Bộ Kinh Vân, một người làm việc bất chấp tất cả. Vì lý tưởng cả đời ông ta chính là hóa giải Thiên Thu Đại hoàn thành tâm nguyện đó, ông ta nhẫn tâm giết chết Kinh Nô, một nô bộc tuyệt đối trung thành của Dịch triều đình vì mối họa Thiên Thu Đại Kiếp vẫn chưa chấm dứt. Hoàng đế đã sai ông ta đi bắt Kiếp Tâm là Thiên Uyên Đình đã làm thế nào mà bắt được Kiếp Tâm Thiên Vân sẽ đã cách nào để bảo vệ đứa tử đối đầu Bộ Kinh Vân phải đối diện như thế nào, khi kẻ địch chính là cha ruột của mình.

phong vân quyển 4